Quy Lê lẳng lặng bước theo Phúc Công Công, chớp mắt cả hai đã tới Tĩnh Tâm Trai.
Xích Tây thấy hắn tiến vào, ánh mắt chằm chằm dán chặt nơi Quy Lê. Đến khi đối phương hành lễ xong, hắn vẫn không nói lời nào.
Quy Lê trong lòng có chút nôn nóng, hắn vốn không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại triệu kiến mình trở lại. Đang băn khoăn chờ đợi, đột nhiên Xích Tây lên tiếng, “Ngươi giận sao? Sinh Điền mấy người bọn họ chỉ là nói đùa thôi, không có ý gì đâu.”
“Thần… Thần không giận… Hoành Sơn Đại Nhân uống không ít rượu, nên vui đùa một câu như thế. Thần biết…”
“Kia… trẫm… ngày xưa cũng chỉ đùa giỡn với ngươi một chút, sao ngươi lại tức giận với trẫm?”
Ban đầu Quy Lê không hiểu ý Xích Tây muốn nói điều gì. Ngẫm nghĩ vài giây, hắn chợt nhớ tới mùa đông đầu tiên khoác vào mình chiếc tuyết hồ đại y phụ thân ban tặng này. Xích Tây khi ấy tròn mắt nhìn hắn, rồi ngây ngốc phán một câu “Hòa Dã trông rất giống công chúa.” Quy Lê nghe tới đấy liền sinh khí, cởi bỏ chiếc áo choàng ngay lập tức. Xích Tây giật mình, vội vàng chạy lại bên hắn bồi tội. Đến khi mặc trở lại, thân thể cư nhiên vẫn nhiễm lạnh, nằm bệnh hết mấy ngày.
“Lần đó… lần đó… thần còn tuổi nhỏ bồng bột… hiện tại đã trưởng thành… sao có thể để lời kia trong lòng…”
Quả thật, khi Quy Lê còn nhỏ, hắn được phụ thân, tiên đế, còn có Xích Tây cưng chiều hết mức. Thế nên hắn từ sớm không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-nai-kho-nhin/1883767/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.