Chương trước
Chương sau
Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Chỗ Đó Dù Sao Cũng Không Thể Đi!
"Nơi đó là gì thế." Trên xe ngựa thiếu niên và Nhị Hắc tò mò nhìn chằm chằm vào một nơi.
Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh quay đầu nhìn một cái, đều im lặng không lên tiếng, địa phương Mộc Phàm chỉ là 'Thiên Hương Các', được gọi là kỹ viện, mấy người phụ nữ ăn mặc hở hang đứng ở cửa chào mời khách hàng.
Thiếu niên nhìn thẳng Cô Độc Hiên Hàn, dường như muốn y cho mình một đáp án.
Phụ nữ tại Liên Minh Tinh Tế rất ít, hơn nữa đều thuộc về giống loài quý hiếm, hầu như bị gia tộc giấu kín trong nhà, chẳng xuất hiện công khai trước đám đông, còn chuyện ra phố kiếm khách hàng đương nhiên là chuyện không thể nào. Vì vậy, Mộc Phàm vô cùng tò mò không biết đó là địa phương gì.
"Ngay cả nơi đó mà con cũng không biết à, đó là ưm ưm ——" Lời nói phía sau Điện Thiên Ảnh bị ngăn chặn, hai mắt mở to giận dữ nhìn Cô Độc Hiên Hàn điểm huyệt câm của mình, tên đàn ông chết tiệt này!!
"Chỗ đó dù sao cũng không thể đi." Cô Độc Hiên Hàn cẩn thận nhìn thiếu niên chăm chú, chỉ nói một câu đơn giản.
"Tại sao? Nơi đó đáng sợ lắm à? Ta thích những nơi đáng sợ." Mộc Phàm không đợi Cô Độc Hiên Hàn trả lời thì nói tiếp.
"... Không phải đáng sợ." Cô Độc Hiên Hàn chỉ sợ y nói nơi đó đáng sợ, thiếu niên lại gấp gáp xông thẳng như bay vào trong đó.
Mộc Phàm bây giờ tuổi còn trẻ, đang ở độ tuổi luôn tò mò với mọi thứ xung quanh, Cô Độc Hiên Hàn sợ nhất chuyện thiếu niên sẽ bị những người phụ nữ lừa đi. Sau khi tiếp xúc với thiếu niên trong khoảng thời gian này, y sớm phát hiện Mộc Phàm có đôi khi thông minh, nhưng phần lớn thời gian cậu khá chậm chạp, không nhạy bén, cho nên không giám sát chặt chẽ là không được.
"Nếu không đáng sợ, tại sao không thể đi?" Bị đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú Cô Độc Hiên Hàn vô cùng áp lực.
Y biết rõ thiếu niên luôn luôn tin tưởng bất cứ điều gì y nói, bởi vì thiếu niên hình như có một vấn đề trí mạng, đó chính là cậu chưa bao giờ nghĩ con người sẽ nói dối, mặc kệ y nói những điều vô nghĩa hay dối trá như thế nào đi chăng nữa, thiếu niên vẫn tin răm rắp tất cả. Nếu có y bên cạnh còn đỡ, nếu không có y bên cạnh, cậu sẽ tin bất cứ lời dối trá mà người khác tùy tiện nói.
"Bởi vì nơi đó, bởi vì nơi đó..." Cô Độc Hiên Hàn nghiêm mặt đau khổ không thôi, y thật sự không nghĩ ra nơi đó có cái gì không tốt!! Xin hãy tha thứ cho vốn từ ngữ nghèo nàn của y!! Y rốt cuộc nên nói như thế nào thiếu niên mới không tò mò về nơi đó nữa!!
Cô Độc Hiên Hàn — Người không thể nào nói dối, lần đầu tiên đau khổ không thôi vì bản thân mình chẳng biết nói dối.

Điện Thiên Ảnh phá tan huyệt câm, nghiêng người tiến tới trước mặt Mộc Phàm, quan sát đoạn đối thoại vừa rồi liền biết Cô Độc Hiên Hàn không giải quyết được, nếu mình có biểu hiện xuất sắc hơn Cô Độc Hiên Hàn, thì đấy cũng là thú vui của Điện Thiên Ảnh!
"Nơi đó không thể đi." Điện Thiên Ảnh nghiêm nghị nhìn chằm chằm thiếu niên.
"Ta biết, nhưng tại sao?"
"Bởi vì phụ nữ nơi đó luôn đứng ở cửa cám dỗ đàn ông, nếu đàn ông chịu cám dỗ đi vào sẽ bị ăn thịt. Cho nên đàn ông không bao giờ được đến nơi đó, con cũng không thể đi, nếu không sẽ bị ăn thịt luôn." Thời điểm Điện Thiên Ảnh nói một nửa gương mặt chôn trong bóng tối, thanh âm hạ thấp, cực kỳ dọa người, giống như kể chuyện ma xa xưa.
"Không phải Cô Độc Hiên Hàn nói nơi đó không đáng sợ à, nghe cha nói vậy, con cảm thấy cũng hơi đáng sợ." Thiếu niên gật đầu một cái: "Thú vị lắm, con thích những nơi đáng sợ."
"..."
"..."
Bùm!
Vừa nhấc chân, không thấy Cô Độc Hiên Hàn ra tay thế nào, mạnh bạo đá Điện Thiên Ảnh rớt ra khỏi xe, Điện Thiên Ảnh vừa không chú ý phòng bị lập tức từ cửa xe ngựa lăn ra ngoài.
Ầm!
Một tiếng nặng nề rơi xuống đất.
Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên ở bên cạnh từ lâu đã quen loại tình cảnh này, họ chưa từng bận tâm hỏi han. Luôn luôn xảy ra vấn đề với ba người ngồi chung một chiếc xe ngựa, nếu nói ba người phụ nữ hợp thành cái chợ, ba người đàn ông tự nhiên cũng không thể yên ổn được...
"Dừng xe! Ta quyết định, ta sẽ đến nơi đó!" Thiếu niên vỗ tay một cái, chỉ định điểm dừng chân kế tiếp chính là Thiên Hương Các.
Trán Cô Độc Hiên Hàn nổi gân xanh, hận không thể tóm lại Điện Thiên Ảnh ngoài xe ngựa tàn nhẫn đánh hắn một trận nữa!! Cái đồ không có đầu óc, tốt hơn hết thà đừng nói gì cả, hãy xem việc tốt mình đã làm đi!! Mặt Cô Độc Hiên Hàn không cảm xúc, tỏa ra hơi lạnh cấm người chớ lại gần, chỉ có điều ánh mắt nhìn có chút dữ tợn...
Điện Thiên Ảnh ngã bên ngoài xe ngựa, hắn tức giận đứng phắt dậy, hắn nhất định không bỏ qua cho Cô Độc Hiên Hàn, lại dám đạp hắn ra đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.