Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây! Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan. Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên. Edit: Phượng Khuynh Yên. Beta: Meo Meo. Loại Chuyện Này Rất Bình Thường. Ba người cùng nhau chen chúc trong một chiếc xe ngựa nhỏ trước giờ vẫn không thuận tiện cho lắm, vì vậy thời điểm đến thị trấn kế tiếp Điện Thiên Ảnh lập tức đổi xe ngựa lớn sức chứa bốn năm người đàn ông vạm vỡ, xa xỉ hoa lệ khiến người đi đường nhìn không rời mắt, bọn họ rất tò mò đến tột cùng nhân vật nào sử dụng xe ngựa lớn như vậy. Mộc Phàm cực kỳ hài lòng với chiếc xe ngựa mới, lúc nằm ngủ cậu không cần dựa vào trên người Cô Độc Hiên Hàn nữa. Thân nhiệt Cô Độc Hiên Hàn cực thấp, không chỉ tay, đến nỗi ngay cả hơi thở y cũng lạnh lẽo rùng mình. Mỗi lần Mộc Phàm dựa vào y ngủ nhận thấy có chút lạnh, thế nhưng chính bản thân cậu không hề phát hiện ra, bởi vì thần kinh cậu phản ứng chậm, đối với cảm giác lành lạnh tương đối không nắm bắt kịp, luôn chờ đến khi lông tơ toàn thân dựng đứng cả buổi trời mới biết... Vào ban đêm, thân nhiệt Cô Độc Hiên Hàn dường như tương đương với thời tiết lạnh giá bên ngoài. Mà ban ngày thì không giống vậy, hai ngày sau thiếu niên bất chợt mới hiểu thấu sự việc này. Nhiệt độ cơ thể Cô Độc Hiên Hàn giống hệt nhiệt kế, ban ngày ngoài trời càng nóng, nhiệt độ thời tiết càng cao, thân nhiệt Cô Độc Hiên Hàn càng lạnh, đến buổi tối chậm rãi duy trì ngang bằng. Ngươi nói xem nhiệt độ cơ thể con người sao hiệu quả hơn nhiệt kế vậy. Cho nên mấy ngày nay, Điện Thiên Ảnh rất ngạc nhiên khi phát hiện thiếu niên khá gần gũi với mình, nếu là trước đây, Điện Thiên Ảnh sẽ vênh váo tự đắc lên mặt với Cô Độc Hiên Hàn, nhân tiện phách lối một phen, nghĩ rằng sức hấp dẫn của mình hơn hẳn Cô Độc Hiên Hàn. Nhưng bây giờ, Điện Thiên Ảnh đối mặt hành vi gần gũi thân cận của thiếu niên một xíu cũng không vui vẻ phấn chấn nổi... Vì vậy quầng thâm của hắn càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Thiếu niên nhìn được, sờ được, không ăn được, Điện Thiên Ảnh trở nên càng đói khát, sắc mặt càng thêm tái nhợt hốc hác. Chạng vạng tối hôm nay, Điện Thiên Ảnh biết Mộc Phàm chuẩn bị ra bờ sông tắm, phản ứng đầu tiên của hắn tất nhiên là đi theo nhìn trộm! Cô Độc Hiên Hàn phải nấu cơm, không có cách nào dính sát thiếu niên như trước, thời điểm Điện Thiên Ảnh biết tin tức này, hận không thể chạy đến đằng xa xa phấn khích gào thét mấy tiếng. Kỳ thực ông trời thấy hắn mấy hôm nay quá cực khổ, cho nên ban phát cơ hội may mắn cho hắn!! Thế là hiện tại xuất hiện cảnh tượng như thế này, thiếu niên nghịch nước dưới sông, ở bụi cây ven sông một đôi mắt xanh tối tăm lén lút quan sát, giống như con sói đói bụng mấy ngày trời hận không thể nhào tới cắn thiếu niên chia năm xẻ bảy, xé thành nhiều mảnh nuốt vào bụng!! Da đầu Điện Thiên Ảnh tê dại, làm ảnh vệ phải trải qua huấn luyện, nhất là hắn, hắn tiếp nhận huấn luyện nghiêm ngặt từ nhỏ. Chưa kể mỹ nhân ngồi trong lồng ngực, hắn không động tình, dù mỹ nhân cởi sạch sẽ, hắn vẫn có thể giữ vững lý trí! Nhưng bây giờ, lý trí Điện Thiên Ảnh biến mất tăm hầu như không còn sót lại chút nào. Mộc Phàm không tính là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đối với Điện Thiên Ảnh mà nói, thiếu niên luôn mang theo một sức hấp dẫn khó có thể diễn tả bằng lời, nhất là lúc thiếu niên nghịch nước, quả thực rất phù hợp với câu 'Hoa sen chớm nở'!
Bị một đôi mắt nóng hừng hực nhìn chằm chặp nãy giờ, coi như thần kinh Mộc Phàm chậm chạp cũng phát hiện ra. "Cha." Đây không phải câu nghi vấn, mà là khẳng định. "..." Mộc Phàm nhìn chằm chằm bụi cây Điện Thiên Ảnh đang núp, thấy đối phương không có dấu hiệu muốn xuất hiện, cậu chủ động đi về phía Điện Thiên Ảnh. Điện Thiên Ảnh vẫn luôn không nhúc nhích, Mộc Phàm ngược lại chủ động đi qua. Vị trí Điện Thiên Ảnh núp cách bờ sông không xa, thiếu niên đi mấy bước đã tới. Điện Thiên Ảnh tiếp tục ngồi xổm dưới đất, không trốn tránh. Thiếu niên đẩy bụi cây ra, thẳng thắn dán mắt nhìn Điện Thiên Ảnh ngồi xổm dưới đất, vẻ mặt nghi ngờ, dường như không hiểu Điện Thiên Ảnh tại sao muốn ngồi xổm ở đây. "Cha cũng muốn tắm?" "... Không." "Vậy cha ngồi xổm ở đây làm gì?" "..." Nhìn trộm. "Mặt cha có chút đỏ, hơn nữa làm sao còn đổ mồ hôi?" Biểu cảm trên mặt Điện Thiên Ảnh quá rõ ràng, không giống lúc bình thường là kiểu ngượng ngùng quái đản, thiếu niên nhìn rõ rõ ràng ràng. "..." Điện Thiên Ảnh không trả lời, quang minh chính đại nhìn chằm chằm cơ thể khỏa thân của Mộc Phàm, dù sao bị cậu phát hiện, không liếc không nhìn thật sự đáng tiếc... "Cha chảy máu mũi." Thiếu niên sửng sốt phát hiện lỗ mũi Điện Thiên Ảnh chảy máu!! "... Không sao đâu." "Nhưng máu mũi cha chảy càng lúc càng nhiều rồi!" Sống chung nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên cậu thấy Điện Thiên Ảnh chảy máu mũi, mặc dù chảy máu mũi sẽ không chết người. Vốn dĩ ban đầu lỗ mũi bên trái chảy máu, hiện giờ chảy cả hai bên lỗ mũi!! "..." Điện Thiên Ảnh tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm Mộc Phàm, sau đó đưa tay quệt dưới mũi, ngón tay dính chất lỏng sền sệt ấm áp, thật sự là máu nha. Đôi mắt Điện Thiên Ảnh từ từ trầm xuống. "Cha thật không sao à?" Mộc Phàm không phải kiểu người sẽ quản sống chết của người khác, mà Điện Thiên Ảnh không phải ai khác, hắn chính là người cha trên danh nghĩa của cậu tại thế giới này. "Có sao." Điện Thiên Ảnh lau máu mũi, nghiêm túc mở miệng, vẻ mặt còn lộ ra biểu cảm đau thương, dường như mắc bệnh nan y sắp chết, biết rõ thời gian của mình không nhiều: "Cha sắp chết rồi." "A?" "Nếu như nơi này không bắn ra, cha sẽ chết mất." Điện Thiên Ảnh không thể quản nhiều như vậy nữa, diễn xuất cái gì, tình cha con cái gì, tất cả những thứ này để sau hẵng nói. Nếu không thể ở chung nữa, cùng lắm đến lúc đó hắn đổi khuôn mặt khác tiếp cận thiếu niên, hắn hiện tại chỉ muốn bắn ra, chỉ muốn thiếu niên giúp hắn!! Điện Thiên Ảnh rốt cục theo ý nguyện bắn ra, thế nhưng khoảnh khắc ngẩng đầu trông thấy ánh mắt nghiêm túc của thiếu niên, bỗng chốc tỉnh táo ngay!! Vừa nãy hắn làm cái gì!? Nhất thời động tình làm đầu óc lú lẫn không tỉnh táo, nắm tay thiếu niên vuốt ve dương v*t mình và cứ như vậy bắn ra, đơn giản vuốt ve bằng tay liền bắn ra!? Sấm sét giữa trời quang! Điện Thiên Ảnh bởi vì thân phận ảnh vệ, tuy tần suất ham muốn đặc biệt không dày đặc, hắn tuyệt đối không thiếu thốn đến mức độ như thế, sẽ không bao giờ bần cùng đến mức chỉ dùng tay vuốt ve lên lên xuống xuống rồi bắn ra!! "Cha làm sao vậy?" Điện Thiên Ảnh lẳng lặng nhìn chằm chằm bàn tay thiếu niên, thầm nghĩ thiếu niên đang hỏi tại sao hắn lại làm điều này. Nhất thời nghẹn lời không tìm được cớ, phải nói gi đây, Điện Thiên Ảnh nhìn khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của thiếu niên, nuốt nước bọt mấy lần, sau đó đàng hoàng trịnh trọng mở miệng. "Mới vừa nãy chúng ta..." Thiếu niên cẩn thận lắng nghe. "Thật ra thì, chuyện vừa nãy chúng ta làm, thường thì cha con đều biết làm." "..." "Khi con trưởng thành cũng giống như vậy, lâu lâu phía dưới sẽ cương cứng, nhất định phải bắn ra, nếu không con sẽ chết." Điện Thiên Ảnh nói năng một cách lộn xộn: "Cha và con trai là người thân thiết nhất, cho nên có làm như vậy cũng là chuyện bình thường." Điện Thiên Ảnh quyết định cố gắng bình thường hóa vấn đề này, hắn chắc chắn không muốn nói rằng đó là vấn đề của riêng hắn! "..." "Con hiểu không? Chuyện này giữa hai cha con rất bình thường, con không cần phải lo lắng và để bụng." Điện Thiên Ảnh nhìn thiếu niên không trả lời, tiếp tục hỏi. "Con hiểu." "!" "Con cũng từng giúp Cô Độc Hiên Hàn làm chuyện này, thế nên con hiểu." "..." Trong nháy mắt, Điện Thiên Ảnh nổi giận, ta quả thật không nên xem thường ngươi, cái biểu tình ngươi thật ra đều thấu hiểu là sao!!! Điện Thiên Ảnh nghiến răng nghiến lợi, hắn làm sao quên mất, thiếu niên và Cô Độc Hiên lúc trước từng làm mấy chuyện đáng xấu hổ bên trong xe ngựa nhỏ!! Quả nhiên mình vốn dĩ không phải người đầu tiên của thiếu niên!! Trọng tâm của Điện Thiên Ảnh chỉ là điều này...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]