Lục Hoài Chinh yêu Vu Hảo, mối tình này đã được anh để trong lòng từ rất lâu rồi. Từ khi anh và cô cùng nhau học chung một trường cấp ba, ai cũng nhận ra được quan hệ mập mờ giữa hai người. Lục Hoài Chinh cưng chiều Vu Hảo đến nghiện, mọi việc đều chỉ mong có thể mang tới cho cô những gì tốt đẹp nhất. Vu Hảo không hiểu, ở anh có điểm gì nổi bật, mà lại khiến cho cô không thể rời mắt khỏi anh? Có phải là do anh đối với cô chính là sủng nịch vô đối, khiến cho cô không nhịn được mà trầm luân hay không? Đối với cô, Lục Hoài Chinh chính là một người đàn ông mà cô có thể dựa vào. Anh ôn nhu, anh ấm áp dường như đã trở thành một thói quen, khiến cho cô muốn quên đi không được, chỉ có thể thời thời khắc khắc mà đắm chìm trong sự nhung nhớ. Nhưng rồi mọi chuyện cũng chỉ có thể tạm thời dừng lại tại đó.
Vu Hảo chuyển trường, nhiều năm sau khi gặp lại, cô lại cùng với anh ở chung trong một tiểu đội, mối nhân duyên lại tiếp tục được nảy sinh. Trước sự cáu gắt bực bội của anh, cô đã nghĩ anh rất chán ghét cô, khiến cô chỉ có thể đau lòng mà lui bước về phía sau. Cô sợ anh sẽ càng ngày càng chán ghét cô hơn...