Kiều Y Khả không biết mình đã nằm bao lâu. Hình như không ngủ, nhưng cũng vẫn không tỉnh lại. Đầu óc mê muội mơ hồ, cảnh trong mơ và sự thật cứ lần lượt vụt loé những hình ảnh đen trắng tàn khốc, một lúc là Thuận Mỹ giữ chặt tay Kiều Y Khả khóc lóc nói “Y Khả chị đừng đi”, có lúc lại là Cảnh Tiêu Niên dữ tợn nhe nanh điên cuồng cười ép hỏi cô rốt cuộc có đồng ý không, một lát lại là hình ảnh một cô bé xinh đẹp như búp bê, nhếch cái miệng nhỏ nhắn, siết chặt hai nắm tay, một giọt nước mắt cũng không chịu rơi.
Kiều Y Khả khổ sở nhận ra, cô bé thề không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương chính là mình ngày bé.
Đã bao nhiêu năm vẫn kiêu ngạo cứng cỏi sống, từ sau khi thoát khỏi bóng ma bi thảm thời thơ ấu, Kiều Y Khả nho nhỏ đã có thể chôn dấu mọi bi thương, yếu đuối, sợ hãi của bản thân. Cô biết người không thể dựa vào trời, chỉ có thể dựa vào chính mình. Cô biết đối với một đứa trẻ mất đi cha mẹ mà nói, không thể cầu có được một cuộc sống tốt đẹp, mà chỉ có thể đi tranh giành lấy. Cô cũng không nhàn hạ, chăm chỉ luyện công, vất vả học nghệ, tuy cô thông minh lanh lợi, nhưng chưa bao giờ ỷ vào nhan sắc và trí thông minh của mình để đi đường tắt. Rốt cục có một ngày, khổ tận cam lai, tay làm hàm nhai, mọi người tôn trọng gọi một tiếng “cô giáo”, thu nhập không tệ, cô hoàn toàn có thể dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xua/649207/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.