Cửa phòng quả nhiên mở ra. Kiều Y Khả đứng ngay đó.
Giảo Nhi nhìn thấy Kiều Y Khả liền kiềm chế dừng lại những lời định nói.
Kiều Y Khả đôi mắt hồng hồng, khoé miệng như vui lại như buồn, như cười lại như khóc. Dáng vẻ rất khó coi, nhưng cô cũng không bao giờ quá khó nhìn, lại yếu đuối khiến người ta đau lòng.
Giảo Nhi không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Y Khả.”
“Cô ấy có quan tâm chị, phải không?” Kiều Y Khả yếu ớt hỏi.
“Có, đúng như chị nghĩ, chị ấy rất quan tâm tới chị.” Giảo Nhi trả lời chi tiết.
Thế nhưng nước mắt Kiều Y Khả lại rớt xuống: “Giảo Nhi, tôi vui quá, tôi đoán đúng rồi.”
Giảo Nhi chưa bao giờ thấy Kiều Y Khả khóc. Trên thực tế, Kiều Y Khả nức nở yếu đuối như lúc này là việc chưa từng xảy ra.
“Y Khả, chị ấy quan tâm chị, chị không vui sao? Vì sao lại khóc?” Giảo Nhi nhẹ nhàng hỏi.
“Không biết vì sao như cảm thấy tảng đá trong lòng rớt xuống, lúc nó rơi mất rồi mới cảm giác được thì ra tảng đá ấy vẫn luôn treo trong lòng, đau đớn cỡ nào, đau đớn biết bao nhiêu.” Kiều Y Khả nói xong liền ngẩng đầu nhìn Giảo Nhi, ánh mắt trong trẻo mà kiên định: “Giảo Nhi, em không hiểu đâu, vì cô ấy, dù đau đến đâu tôi cũng bằng lòng.”
“Chị thật sự yêu cô ấy mất rồi, Y Khả.” Giảo Nhi đau lòng nhìn một Kiều Y Khả hoàn toàn khác với trước kia.
“Có lẽ vậy, tôi thật sự yêu cô ấy. Tình yêu đối với nàng, không phải là yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xua/649192/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.