Đến bệnh viện, Kỷ Thuận Mỹ xuống xe, vội vàng trả tiền rồi chạy vào bệnh viện. Kiều Y Khả ở sau, cũng chạy vào theo. Chạy tới tầng ba, tầng có phòng cấp cứu ngoại khoa mới nghe thấy tiếng khóc của Kỷ Thuận Duyệt.
Kỷ Thuận Mỹ lần theo tiếng khóc của Kỷ Thuận Duyệt tìm tới, nhìn thấy Thuận Duyệt ngồi trên ghế bên ngoài phòng, hai mắt sưng đỏ như hạch đào, đã sớm khóc nức nở.
Lòng Thuận Mỹ đau nhói, cúi xuống, nhìn Thuận Duyệt: “Thuận Duyệt, chị đến rồi này, rốt cuộc sao thế, Lâm Vĩnh Giang đâu?”
Thuận Duyệt hai mắt đẫm lệ nhìn Kỷ Thuận Mỹ, đầu rúc vào lòng nàng, oà khóc.
Thuận Mỹ hoảng sợ, đỡ Thuận Duyệt ngồi xuống, vội vàng hỏi: “Em cô nhóc này, trước hết đừng khóc nữa, rốt cuộc Lâm Vĩnh Giang thế nào rồi?”
“Chị…” Kỷ Thuận Duyệt chỉ lo khóc thảm thiết, không nói nên lời một câu.
Kỷ Thuận Mỹ cuống đến mức như lửa cháy đến nơi, lại bó tay không có cách nào.
Kiều Y Khả thấy hai chị em nhà này bối rối hoang mang lo sợ, liền nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một bác sĩ để hỏi một chút nhưng cũng không thấy, vì thế liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi vào.
Bên trong chỉ có một bác sĩ nam đang xem bệnh cho bệnh nhân, mà bệnh nhân kia nhìn không giống Lâm Vĩnh Giang trong lời Thuận Duyệt kể.
Bác sĩ thấy có người không hỏi đã tiến vào, liền có chút bất mãn: “Vị bệnh nhân này, mời đi đăng ký ngày hẹn khám bệnh.”
Kiều Y Khả vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi bác sĩ, cô bé ngồi bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xua/649183/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.