Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Kỷ Thuận Mỹ dần nhỏ lại. Nàng nức nở ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn chiếc áo Kiều Y Khả đã bị mình vò đến nhăn nhúm.
Kiều Y Khả cúi người, lấy một tờ giấy ăn trên bàn, cẩn thận lau nước mắt trên mặt Kỷ Thuận Mỹ.
Kỷ Thuận Mỹ xấu hổ, giơ tay lên muốn ngăn cản Kiều Y Khả, nhưng lại bị Kiều Y Khả dùng tay kia bắt được bàn tay đang giơ lên giữa chừng của nàng.
Từng chút từng chút một, rốt cuộc lau sạch nước mắt, sau đó đứng thẳng dậy, nâng mặt Kỷ Thuận Mỹ lên: “Thuận Mỹ, lúc cô cười mới xinh nhất, cho nên lúc này khóc rồi thì về sau chỉ có thể cười, không được khóc, được không?” Kỷ Thuận Mỹ nhìn Kiều Y Khả.
Chứng kiến Kiều Y Khả chăm chú nhìn mình, ánh mắt trong suốt kiên định, Kỷ Thuận Mỹ kìm lòng không được gật gật đầu. Trên thực tế, nàng cũng không biết vì lí do gì mình phải gật đầu nhận lời, nhận một lời hứa rất khó thực hiện này. Nếu trước kia, Kỷ Thuận Mỹ vẫn cảm thấy nước mắt cách mình rất gần, mà nụ cười lại cách rất xa, nhưng hiện tại, lại có Kiều Y Khả. Ánh mắt chăm chú của Kiều Y Khả nhìn vào mắt nàng khiến nàng có cảm giác choáng váng như bị thôi miên. Có lẽ thật sự có thể thử một lần. Thử một lần từ nay về sau chỉ có thể cười, không được khóc.
“Được rồi, cười cũng đã cười, khóc cũng đã khóc, giờ có thể thực sự ăn cơm được chưa? Bằng không sẽ tiếc lắm, tôi bỏ nhiều công sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xua/649179/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.