Lúc ăn cơm, Cảnh Tiêu Niên phát giác Kỷ Thuận Mỹ có chỗ không bình thường. Nàng giơ đũa lên rồi lại đặt xuống, nâng chén lên húp cháo, được một nửa lại dừng lại, ánh mắt xuất thần nhìn phía trước.
Cảnh Tiêu Niên lạnh lùng nhìn nàng hồn trôi phương nào lặp đi lặp lại hành động kia, thực sự nhịn không được, “rầm” một tiếng, đập chiếc đũa lên bàn.
Kỷ Thuận Mỹ như con thú nhỏ bị doạ kinh hãi, hoảng sợ.
“Kỷ Thuận Mỹ, bộ dáng quỷ quái đấy của cô có để cho ông đây ăn cơm không hả! Sáng sớm ngày ra tâm trạng tôi không vui hoàn toàn là do cô phá hoại!” Cảnh Tiêu Niên rít gào.
Kỷ Thuận Mỹ thực uỷ khuất, đây là chồng nàng, sáng sớm nàng dùng thân thể cùng hai bàn tay hầu hạ người đàn ông như thần này từ trên giường đến bàn ăn, giờ hắn lại rít gào với nàng, nói nàng phá hoại tâm tình của hắn.
Kỷ Thuận Mỹ thê lương cười cười tự giễu, nàng sẽ không giận, nàng cũng đã quen rồi. Huống chi, sáng nay nàng còn có việc phải xin hắn, chỉ là vừa rồi vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng, hắn nổi giận ngược lại lại khiến nàng có thể thuận theo tự nhiên mở miệng nhờ.
“Tiêu Niên, đừng giận mà, em có việc muốn thương lượng với anh.” Kỷ Thuận Mỹ rụt rè sợ sệt nói.
“Có việc thì nói đi, tôi bịt mồm cô chắc? Cần gì cứ phải bày ra bộ mặt thối tha ăn không ngon sống không yên với tôi như thế hả!” Cảnh Tiêu Niên tiếp tục gào.
Kỷ Thuận Mỹ không thèm nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xua/649163/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.