Editor: demcodon
Vi Trọng Ngạn nhất quyết muốn đưa Phương Vân Tuyên về nhà, trong lòng gã băn khoăn nên vẻ mặt vẫn luôn ngượng ngùng giúp đỡ Phương Vân Tuyên chạy hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng làm Phương Vân Tuyên lại thấy ngại.
Xử lý xong vết thương trên xương sườn, Phương Vân Tuyên lại hẹn với lão lang trung ngày mai đến thôn Lạc Bình một chuyến bắt mạch cho Phương Thế Hồng.
Thỏi bạc Đỗ Ích Sơn cho hắn là loại bạc hai mươi nén, Phương Vân Tuyên nhờ tiểu dược đồng đổi thành bạc vụn và mấy đồng tiền lẻ. Sau khi quay lại thì thanh toán tiền chẩn bệnh và tiền đi lại cho lão lang trung ngày mai đến nhà khám.
Có Vi Trọng Ngạn nên không cần tiền mướn lao động, Phương Vân Tuyên ra khỏi y quán thì đến thẳng kho thóc. Đầu tiên là mua một ký gạo, một ký bột mì nhờ Vi Trọng Ngạn ôm; lại tìm một người đồng hương bán rau lấy mấy mớ rau xanh, một củ cải trắng từ trong quang gánh; lại đến cửa hàng thịt mua nửa ký thịt dê, hai trăm năm mươi gram thịt heo.
Mua đồ ăn xong Phương Vân Tuyên lại đến một cửa hàng tạp hóa, vào cửa thì hỏi chưởng quầy: “Có dao dùng để khắc gỗ không?”
Chưởng quầy lắc đầu: “Chỗ chúng ta chỉ là nơi nhỏ, không phải thứ gì cũng có. Trong huyện thành này có một xưởng làm đồ gỗ, nhưng đồ vật người ta dùng đều được đặt mua từ người trong châu phủ. Ta dây buôn bán nhỏ không có thứ đó, huống chi ở đây bán đều là những vật mà dân chúng thường dùng, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xau-kho-ga/8613/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.