Editor: demcodon
Người khách còn lại chung bàn cũng đều tò mò, thấy có người ăn vội hỏi: “Thế nào? Vị như thế nào?”
Người nọ híp mắt tinh tế nhấm nháp, hồi lâu mới mở mắt ra vỗ bàn nói: “Tuyệt! Điểm tâm này thật sự là tuyệt.”
Người còn lại nghe xong như không tin, một miếng điểm tâm cho dù ăn ngon thì có thể ngon như thế nào chứ, chuyện bé xé ra to.
Mọi người sôi nổi cầm lấy đôi đũa gắp lên ăn, nhất thời cả đại đường im lặng. Vương Minh Viễn nghĩ thầm: 'đây là ăn ngon hay là không thể ăn?'
Một lát sau cũng không biết là ai kêu lên “Ngon” theo sát đó là tiếng trầm trồ khen ngợi nối liền không dứt. Trong phòng sôi trào lên, đều nói điểm tâm này hương vị tuyệt hảo, ăn ngon đến không chịu nổi.
“Tiểu nhị, cho một đĩa nữa!”
Một bàn cho hai miếng làm sao ăn đủ, lúc này mới vừa chọc con sâu tham ăn đi ra muốn đỡ thèm ít nhất phải ăn thêm mười miếng tám miếng nữa.
Người kêu thêm mẫu đơn trắng càng ngày càng nhiều, Vương Minh Viễn vừa đắc ý vừa vui sướng đứng ở trước quầy hơi khom lưng, thái độ không không kiêu ngạo không nịnh hót, nụ cười trên mặt cũng vừa vặn, vừa không nịnh nọt cũng không làm cho người cảm thấy xa cách. Nhóc cao giọng nói: “Các vị khách, điểm tâm này là tặng kèm, mỗi bàn chỉ có một đĩa, không thể cho thêm. Tiệm nhỏ cũng phải kiếm chút tiền vốn mà phải không? Ngài muốn ăn nữa xin mời ngày mai lại đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xau-kho-ga/2148253/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.