Trình Nặc vừa xoay người về phòng bếp tiếp tục nấu cơm, cánh tay của cô đột nhiên bị người chợt lôi trở về, cả người theo quán tính đụng trở về.
Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, quanh người bị Nghiêm Thiếu Thần ôm thật chặc, Trình Nặc giật mình, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm con ngươi đen như mực kia, hai tay Trình Nặc vịn trên bả vai Nghiêm Thiếu Thần, lúc ánh mắt giao nhau mủi chân của cô cũng nhón lên, đến khi Trình Nặc không biết dùng đại não khống chế tư tưởng, cuối cùng cảm tính chiếm cứ phần lý trí còn sót, cánh môi đụng vào, hấp dẫn nhau, vân vê trằn trọc. Một tấc tấc sâu hơn, đầu lưỡi đều là mùi của đối phương.
Trình Nặc từ chủ động ban đầu dần dần biến thành bị động, Nghiêm Thiếu Thần tiến đến gần, cô từng bước thối lui, đến cuối cùng cánh môi gần như bị anh mút sưng đỏ lên.
Nghiêm Thiếu Thần buông cánh môi của cô ra, anh hô hấp trở nên nặng nề, tay bắt đầu dạo chơi trên thân thể của cô. Trình Nặc bị anh vuốt ve cũng dần dần cảm giác, cơ thể không tự chủ được gần sát anh hơn, thậm chí di chuyển lên xuống, khó chịu cầu xin vô ích.
Nghiêm Thiếu Thần ôm lấy Trình Nặc, lửng thững đi đến phòng ngủ, xa cách liên tiếp hơn hai tháng, lúc tạm biệt câu nói kia đã đã bị dục vọng nổi lên thay thế, cả hai người ai cũng rõ ràng, kế tiếp sẽ dùng dục vọng chân thật nhất để chứng minh.
"Thiếu Thần, đừng..." Lời của Trình Nặc chỉ nói phân nửa, ngay cả cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-quan-hon/1700690/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.