Trình Nặc ngước mắt, cô lẳng lặng nhìn Nghiêm Thiếu Thần, đây là lần đầu tiên anh chịu chủ động nói những điều này, tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng của anh.
"Không biết mẹ nói thế nào với em, từ nhỏ tính cách của anh đã như vậy, trên thực tế anh nghi ngờ không biết những thứ này có liên quan đến mẹ đẻ của anh hay không. Từ lúc anh có trí nhớ, bà là người phụ nữ không thích cười, thường nghiêm mặt u sầu. Khi đó anh không thân thiết với bà nhiều, lúc ấy anh lại thân thiết với mẹ, ít nhất bà nói gì, anh sẽ trả lời chắc chắn cái đó. Qua không lâu, anh nghe nói mẹ ruột của anh lại mang thai, người nhà đều ăn mừng, duy chỉ có anh không hề có phản ứng. Nữa sau lại nghe nói đứa bé kia không có..." Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, anh mím môi, tạm thời không nói.
"Thiếu Thần?" Trình Nặc nghi ngờ hỏi, cô chú ý vẻ mặt của Nghiêm Thiếu Thần, chỉ sợ anh vì thế mà vào cục diện bế tắc, cô cười nhạt, an ủi anh, "Thật ra thì, anh không muốn nói cũng không sao, đó đã là quá khứ."
Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, "Lần đầu tiên anh bị bà đánh, là chuyện sau khi không còn đứa bé kia, ngày đó chúng ta cùng nhau tản bộ bên ngoài, anh đùa nghịch súng đồ chơi mới mua được, lúc ấy bà vừa nói với anh câu gì, anh không để ý nghe, có thể bà thấy anh không để ý tới bà, hai chúng ta nhìn nhau mấy giây sau đó bà đột nhiên xáng cho anh một bạt tai. Đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-quan-hon/1700688/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.