Lúc Lâm Tu Dương gọi điện thoại đến, Nghiêm Thiếu Thần còn thảo luận kế hoạch huấn luyện đầu năm với Tham mưu trưởng Tô Húc. Nghiêm Thiếu Thần đã quen hình thức huấn luyện của bộ đội đặc chủng, trên sân huấn luyện vĩnh viễn không nặng kiểu hình thức, bài trí chiến trường vĩnh viễn không cố định, cả lúc huấn luyện phân chia đạn súng máy cũng dùng đạn thật.
"Chuyện thay đổi huấn luyện tạm thời không vội, hạt giống đều tốt, chỉ xem Bá Nhạc huấn luyện ra sao." Tô Húc thấy điện thoại di động của Nghiêm Thiếu Thần reo không ngừng, thuận tiện chuyển đề tài, gác chuyện huấn luyện ra sau.
Nghiêm Thiếu Thần trầm mặc nhìn mặt đất với dạng vẻ phục tùng, gật đầu, đến khi Tô Húc rời khỏi mới nhận.
"Anh Ba, cuối cùng anh đã chịu nghe điện thoại!"
Nghiêm Thiếu Thần không lên tiếng, nghe Lâm Tu Dương kêu la trong điện thoại, anh ngại giọng nói lớn của Lâm Tu Dương, để điện thoại ra xa, "Tìm anh có việc?"
"Không phải anh mới trở về sao, tối nay mấy anh đón gió tẩy trần cho anh!"
Mặt Nghiêm Thiếu Thần không thay đổi nói: "Anh trở về mấy ngày trước rồi."
"Hắc hắc, mấy ngày trước đúng lúc an hem tốt vội vàng đưa công ty ra thị trường, hai ngày nay mới rãnh rỗi, mong anh Ba thông cảm." Từ nhỏ Lâm Tu Dương là người tinh ranh, Nghiêm Thiếu Thần chỉ nói nửa câu mà anh dễ dàng nghe ra ngụ ý.
"Tối nay trở về đại viện, ngày khác đi." Vừa trở về mấy ngày anh bận rộn chuyện trong đoàn, toàn ăn ở trong bộ đội, nếu sáng nay lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-quan-hon/166869/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.