"Tối nay Hiên không ngủ với em hả ?"
Lên tới phòng em nũng nịu ôm chầm lấy cô. Cô xoa xoa đầu em " Em hôm nay không cần nói chuyện với ba sao ?"
Ôn Nhược Hi hơi suy tư, em phùn má "Em trò chuyện với ba cũng đâu đến mức khuya lơ khuya khoắt. Cũng phải về phòng ngủ mà ".
Hạ Tử Hiên phì cười, không phải là cô nở lòng. Như tụi buôn người khốn nạn kia lại chọn đêm nay mà giao dịch làm ăn, Trình Tiểu Bân lại về nhà ăn Tết rồi. Chỉ còn một mình cô phải cùng cảnh sát và trinh sát địa phương theo dõi.
Nếu ngủ cùng em thì làm sao cô đi trong đêm đây. Vì vậy đành dỗ dành, nhưng Bảo Bối nhà cô vẫn nhất quyết không chịu bỏ qua, em nói nếu tối nay cô không tự giác mò qua hiến thân thì cả năm sau đừng hồng chạm vào em.
Một lời cảnh cáo như sét đánh ngang ngực. Hạ Tử Hiên hoang mang trong dạ, không được chạm em một ngày cô đã cảm thấy ngứa ngáy hết người rồi. Đằng này là cả một năm, thà bắt cô lên chùa là Ni cho rồi.
Nhưng mà, không thể vì nữ sắc mà có lỗi với nghề nghiệp. Bảo Bối này của cô khi trở về cô sẽ lấy thân bù đắp, không cho cô chạm nhưng em thì được mà.
Vì vậy trong ánh mắt ai oán kia cô nhích từng bước ra khỏi phòng.
Sau khi bắt được một số tên buôn người, để lại mọi việc cho cảnh sát địa phương thụ lí. Cô lê thân về nhà trong tình trạng mỏi nhừ, nhìn lên đồng hồ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-noi-tim-em/362728/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.