Ôn Nhược Hi vẫn đáp lại nụ hôn kia, nhưng sau khi hai đôi môi tách ra phản ứng cả hai lại trái ngược. Trong khi Hạ Tử Hiên tươi cười thì Ôn Nhược Hi lại mím môi nhíu mày, hoàn toàn không có vẻ mơ màng hưởng thụ sau nụ hôn, lại hôn cô. Sau đó có lẽ lại xem như không có gì mà đối đãi. Cô hơi nhích người ra giữ cho hai người một khoảng cách. Hạ Tử Hiên tắt nụ cười đi, sao đó vẫn cố nặng ra nụ cười yếu ớt "Sao vậy ?". Ôn Nhược Hi rủ mi mắt, hàng lông mi dày của cô khẽ chớp động. Sau đó ngước lên nhìn Hạ Tử Hiên mím môi hỏi "Sao lại hôn tôi, lần này,,,,, còn có lần trước ?". Lần trước, Hạ Tử Hiên suy nghĩ một chút, là đang nhớ lại. Hương vị lần đó cũng thơm ngọt như lần này, nghĩ nghĩ một lát liền quên mất trả lời. Đúng là đầu óc sâu bọ mà. Ôn Nhược Hi chờ lâu mà không thấy cô trả lời, cô nhích xa thêm một chút. Lần nữa xoay người đưa lưng về phía Hạ Tử Hiên, cô cảm thấy đang bị tổn thương. Sau khi Hạ Tử Hiên hồi tưởng xong mới phát hiện cô ấy đã quay lưng lại với mình từ khi nào rồi. Cô vội nhích tới thêm một chút, choàng tay ôm lấy cô ấy. Đặt môi cạnh sát bên tai Ôn Nhược Hi ôn nhu mà hôn xuống. Ôn Nhược Hi cố sức giãy giụa nhưng dù Hạ Tử Hiên đang bị bệnh sức lực cũng còn hơn hẳn cô. Bất lực, cô đành thôi chống cự, nằm yên chỉ lạnh lùng nói "Hạ Tử Hiên, tôi không phải là trò đùa để mặc Hiên muốn làm gì thì làm. Cũng không phải là nơi cho Hiên trút bỏ cảm xúc, tôi càng không thích mập mờ" "Nếu Hiên cứ như vậy, xin hãy tránh xa tôi ra. Đừng để tôi ghét Hiên". Hạ Tử Hiên sau lưng cô nhíu mày, cô ấy là đang nói gì đây. Ai xem cô ấy là nơi trút cảm xúc, lẽ nào cô ấy không cảm nhận tình cảm mình là 100% xúc cảm thật sự hay sao ?". Cô mạnh mẽ xoay người Ôn Nhược Hi nằm ngửa lại, chòm người chóng hai tay nằm trên cô ấy. Mặt vẫn là đối mặt "Ôn Nhược Hi, đang suy nghĩ gì vậy ?" Ôn Nhược Hi ánh mắt chăm chăm nhìn ngư ờiphía trên mình, không lên tiếng. Hai người nhìn nhau rất lâu không ai lên tiếng. Hạ Tử Hiên thầm cảm thấy may mắn bình thường cô ưa tập sức tay và lực chống đẩy. Nếu không hiện tại sẽ không chịu được lâu vậy rồi. Ôn Nhược Hi nắm lại bàn tay đưa ra ngón trỏ. Cô chỉ thẳng vào nơi ngực trái Hạ Tử Hiên, cười như không cười "Là đang nghĩ Hiên hôn tôi là có ý gì ?" Hạ Tử Hiên ngẩm nghĩ, là tại sao, là muốn làm theo cảm xúc sao. Cô còn chưa kịp nghĩ xong ngón tay còn đặt trên ngực cô vẫn chưa rời đi, lại nhấn sâu thêm Ôn Nhược Hi lại nói "Đừng quên, Hiên vẫn còn có một người bạn trai". Một câu nói vừa đánh thẳng vào trái tim vừa tát vào mặt Hạ Tử Hiên một cái làm cô hoàn toàn tỉnh táo. Ôn Nhược Hi nói đúng, cô vẫn còn một người bạn trai. Không chỉ là bạn trai, anh ta còn là chồng sắp cưới của cô. Tuy hiện tại anh ta đang có ý không tốt với Ôn Nhược Hi, phản bội cô trước, nhưng trên danh nghĩa vẫn còn ràng buộc. Cô nằm trở lại bình thường, cả hai cùng nhìn trần nhà. Không ai nói gì, không phản ứng cũng không nhúc nhích. Cả hai đều suy nghĩ rất nhiều, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm ra cách giải quyết ổn thỏa. Thứ khó nhất trần đời chính là suy đoán tâm tính của người khác. Vậy cho nên hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Cả đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau Ôn Nhược Hi đã rời nhà rất sớm. Hạ Tử Hiên nhìn theo bóng lưng cô ấy không biết nên làm thế nào. Mở miệng gọi lại, nhưng là sẽ nói gì với nhau , cô vẫn chưa c ócu âtrả lời thỏa đáng cho cô ấy ? Để cô ấy đi thì lại không đành lòng, lại luyến tiếc. Người trên giường rối rắm thì người đang đứng cũng không nở bước chân. Cô cứng trước cửa 3 giây vẫn không nghe người nọ gọi mình lại, đã vậy cô chỉ đành đi khỏi phòng. Hạ Tử Hiên bị Trình Tiểu Bân gọi điện than vãn bệnh tật "Đội phó nhiệt độ cơ thể em là 39 độ, đầu ván mắt hoa, tay chân bủn rủn, thân thể rã rời". "Dừng, tóm lại là ?" Trình Tiểu Bân cười cười "Em đói, cần phúc lợi ". Sau khi cúp máy cô liền thở dài, cũng chợt nhớ ra cô cũng đang là người bệnh mà. Nhưng sao không có ai để cô than vãn vậy. Vừa đi xuống lầu đã gặp phải cậu nhỏ đúng lúc mở cửa nhà đi vào. Trên gương mặt cậu là bộ dạng hoa đào, cười hé đủ 32 cây răng. Nhìn thấy cô đã vội hô hào "Ôi cháu gái yêu, cuối tuần mà dậy sớm vậy cà". Hạ Tử Hiên híp mắt nhìn, trong miệng cậu ấy còn ngâm nga ca khúc về tình yêu, tay chân múa múa. Sao cô cứ cảm thấy đây là một cô gái mới biết yêu chứ không phải là lão trai già đã 30 rồi nhở. Mà ai khi yêu đều nhìn như dỡ hơi vậy sao chời ??? "Nói mau, tối qua hiến thân rồi phải không ?". Cô đi xuống ngửi ngửi trên người cậu nhỏ. Dương Quá đưa bàn tay đặt lên mặt cô đẩy cô ra xa người cậu ấy. "Đúng vậy. Thân xác lẫn tâm hồn cậu đều trao cho mợ của con mất rồi ?" Hạ Tử Hiên làm động tác ói ra "Mợ ?" Cậu nhỏ liết mắt, trề môi "Mấy đứa khô khan như con làm sao mà hiểu được cảm giác của ái tình chứ ?!". Anh chưa bao giờ nghe nó nhắc tới chồng sắp cưới của nó. Anh không biết nó có yêu thằng kia không, dù sao cũng bên nhau 9 năm rồi. "Nếu yêu đương là bộ dáng này, con tình nguyện KHÔNG YÊU" Dương Quá cười ha ha "Thiệt là xui cho thằng Khải". Nghe thấy cái tên kia cô liền tắt nụ cười, cô đứng dậy khỏi bàn chuẩn bị đi ra khỏi nhà. Cậu nhỏ liền hỏi "Mới sáng sớm đi đâu đó ?" Cô vừa đi ra cửa cũng không quay lại "Đi vụиɠ ŧяộʍ". Cô lấy xe Dương Quá để đi, không nghĩ khoảng cách xa như vậy mà phải hành hạ đôi chân xinh đẹp của mình đâu. Đến phòng bệnh, lúc này Trình Tiểu Bân đang vui vẻ chơi game. Xem ra quá trình rèn luyện gian khổ và công lao luyện tập hàng ngày trước đây là không uổng phí. Cr cô và cậu ta phục hồi rất nhanh. Đặt hộp cháo và ly cà phê lên cái bàn ăn chuyên dụng, sau đó cô ngồi xuống cái bàn dành cho khách. Mở ra phần đồ ăn của mình. Trình Tiểu Bân nhìn thấy phần cháo thì cảm động không thôi, ánh mắt long lanh hỏi "Đội phó, chị thật tốt. Còn nấu cháo cho em nữa". Hạ Tử Hiên nhìu mày, cô nhướng mắt về phía hộp cháo, ý bảo cậu ấy đọc nhãn dán trên đó. Trình Tiểu Bân làm theo, nụ cười kia liền tắt đi, cậu nhỏ giọng đọc "Căn Tin bệnh viện Huyện". Cô cười cười "Chị mà biết nấu cháo thì chắc Lee Min Ho cũng thích em quá". Trình Tiểu Bân liền tươi cười "Chị có tâm mua là được rồi" Cậu nhìn phần của cô rồi hỏi "Nhưng sao của em là cháo, mà của chị lại là cơm sườn bì chả 2 trứng vậy ?" "Chị thèm ăn. Mấy nay bị người nhà bỏ bê. Thèm ăn cơm". Anh hết cách. Tại sao đội 3 của mình không ai được bình thường vậy không biết, hai người vừa ăn vừa bàn về vụ án. "Điều tra ra được chất có trong nước tăng lực tụi học sinh hôm trước uống có chứa thành phần của một loại chất gây nghiện mới, kèm theo là chất gây ảo giác. Tác dụng tuy không lâu nhưng gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới tim, gan, phổi và hệ thần kinh". "Nếu dùng lâu dài sẽ gây ảo giác, têl iệt thần kinh. Thậm chí là phát điên". Trình Tiểu Bân một hơi báo cáo lại kết quả với cô. Hạ Tử Hiên nghe xong hơi suy nghĩ "Dùng trong bao lâu mới có biểu hiện như hôm qua ? ". "Theo suy đoán là 1 tháng. Nhưng để biết chính xác cần thêm thời gian ". Hai người đang nói chuyện ngoài cửa c óngười gõ cửa, sau đó giám thị Hồng và một số giáo viên khác của trường đi vào, trong đó có cả Ôn Nhược Hi. Hai người họ nhìn nhau, là lúng túng là ngượng ngùng. Rất nhanh đã dời tầm mắt, giám thị Hồng nhìn thấy cô thì thắc mắc "Hạ Tử Hiên sao em lại ở phòng thầy Bân ?" Hạ Tử Hiên rất tự nhiên dùng khăn giấy lau miệng, sau đó đứng dậy chào các giáo viên có mặt. "Em đến thăm bạn học, sẳn tiện biết thầy Bân nhập viện mới đi thăm, sẳn ăn sáng với thầy". Các giáo viên cũng là mới biết tin Trình Tiểu Bân nhập viện, bọn họ cũng có cùng mục đích như Hạ Tử Hiên. Trình Tiểu Bân bề ngoài nhìn khá đẹp trai cũng đang là thanh niên độc thân, cho nên ngoại trừ được các học sinh nữ thầm mến, còn có không ít các giáo viên nữ yêu mến. Dĩ nhiên trong số đó không có Ôn Nhược Hi. Vì vậy, đến thăm chỉ có một mình giám thị Hồng là nam còn lại đều là nữ. "Thôi em qua phòng mấy bạn, thầy cô ở lại với thầy Bân". Nói xong cô liền đi, lúc ngang qua Ôn Nhược Hi hai người im lặng nhìn nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]