Ôn Nhược Hi vẫn đáp lại nụ hôn kia, nhưng sau khi hai đôi môi tách ra phản ứng cả hai lại trái ngược.
Trong khi Hạ Tử Hiên tươi cười thì Ôn Nhược Hi lại mím môi nhíu mày, hoàn toàn không có vẻ mơ màng hưởng thụ sau nụ hôn, lại hôn cô. Sau đó có lẽ lại xem như không có gì mà đối đãi. Cô hơi nhích người ra giữ cho hai người một khoảng cách.
Hạ Tử Hiên tắt nụ cười đi, sao đó vẫn cố nặng ra nụ cười yếu ớt "Sao vậy ?".
Ôn Nhược Hi rủ mi mắt, hàng lông mi dày của cô khẽ chớp động. Sau đó ngước lên nhìn Hạ Tử Hiên mím môi hỏi "Sao lại hôn tôi, lần này,,,,, còn có lần trước ?".
Lần trước, Hạ Tử Hiên suy nghĩ một chút, là đang nhớ lại. Hương vị lần đó cũng thơm ngọt như lần này, nghĩ nghĩ một lát liền quên mất trả lời. Đúng là đầu óc sâu bọ mà.
Ôn Nhược Hi chờ lâu mà không thấy cô trả lời, cô nhích xa thêm một chút. Lần nữa xoay người đưa lưng về phía Hạ Tử Hiên, cô cảm thấy đang bị tổn thương.
Sau khi Hạ Tử Hiên hồi tưởng xong mới phát hiện cô ấy đã quay lưng lại với mình từ khi nào rồi. Cô vội nhích tới thêm một chút, choàng tay ôm lấy cô ấy. Đặt môi cạnh sát bên tai Ôn Nhược Hi ôn nhu mà hôn xuống.
Ôn Nhược Hi cố sức giãy giụa nhưng dù Hạ Tử Hiên đang bị bệnh sức lực cũng còn hơn hẳn cô. Bất lực, cô đành thôi chống cự, nằm yên chỉ lạnh lùng nói "Hạ Tử Hiên, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-noi-tim-em/362712/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.