Sau 10 giờ cả nhà Hạ Tử Hiên trở về nhà bên này. Khoảng đường đi không đến 1 phút đồng hồ, nhưng lại làm bước chân cô nặng nề.
"Dì ba cậu nhỏ ngủ ngon". Cô nói xong định bước chân lên lầu về phòng th ìbị dì ba gọi lại.
"Khoan đi, con ngồi xuống cho dì".
Dự cảm không lành rồi, cũng tại con nhỏ Mộc Miên đó hại cô. Hạ Tử Hiên ngồi xuống cái ghế đơn, dì ba và cậu nhỏ ngồi ở ghế đôi đối diện cô. Nhưng đang chuẩn bị hỏi cung cô vậy.
"Bị thương chỗ nào, thương tích ra sao, vết thương sâu cạn. Mau cho dì coi, không được kèo cưa. Dì đang rất bực nha !!!"
Hạ Tử Hiên lập tức cười làm lành "Con bị thương nhẹ mấy chỗ thôi hà, hong có gì đâu dì !".
"Mau khai". Dì ba không cho cô lừa qua chuyện.
Sau khi cô kể ra mấy chỗ bị thương trên người, sắc mặt dì ba và cậu nhỏ liền đen xì lì.
"Vạch vai ra nhanh". Dì ba rõ ràng là muốn xem chỗ cô bị dao đâm.
Hạ Tử Hiên biết tránh không khỏi, vết thương nằm giữa trên đầu vai, cách cổ 3cm.
Miệng vết thương rất nhỏ, nhưng sâu. Nhìn không đáng sợ, dì ba nhẹ thở phào. Cũng may trên vai cô không có vết bầm do bị đánh nào, cho nên cô có thể lấp liếm cho qua.
Sau đó cô và cậu nhỏ lên lầu, trước khi đóng cửa cậu nhỏ còn kêu cô bôi thuốc tan máu bầm. Đúng là không thể qua mặt cậu được mà.
Cô vào nhà vệ sinh trong phòng mình, cởi hết quần áo nhìn từ trên xuống dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-noi-tim-em/362699/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.