Chương trước
Chương sau
Căn phòng khá rộng, có rất nhiều hộp tủ âm tường. Nhìn sơ qua không thấy có người nào ở đây.
"Đội phó bây giờ làm sao ?". Không ngoài khả năng hắn sẽ trốn ở một trong số các hộp tủ này.
Hạ Tử Hiên còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng đóng và khóa cửa, hai người quay lại nhìn thì giật mình. Tên sát nhân biếи ŧɦái còn mặc trên người bộ đồ bệnh nhân đáng đứng đó âm trầm cười nhìn bọn họ.
Một dự cảm không lành, hắn rõ ràng biết bọn họ có hai người, hắn còn bị thương, nhưng vẫn xuất hiện, còn khóa cửa. Có thể nhìn ra hắn muốn liều mạng.
"Tao chờ mày lâu lắm rồi".
Hắn nhìn Hạ Tử Hiên cười cười, không sợ sệt. Bộ dáng như kẻ săn mồi chờ con mồi sụp bẫy, trên cánh tay hôm qua bị trúng đạn được băng bó bằng băng gạt, nơi vải trắng có máu ứa ra đỏ tươi.
Nhưng dường như hắn không cảm thấy đau hay không nghĩ đó là tay chính mình, những tên biếи ŧɦái thường trâu bò vậy sao ?!. Hắn cầm một cây gậy bằng gỗ dài tầm một cánh tay, xem ra tối nay mệt mỏi đây.
"Thịt tao ngon tới nổi mày thèm thuồng tới bất chấp vậy sao ?". Nghĩ tới đây cô nhìn xuống cánh tay trắng trắng của mình, coi bộ cũng ngon thiệc.
Kiến Minh rút súng ra nhắm thẳng vào hắn, anh chưa bao giờ cảnh giác cao độ như lúc này. Trong mọi tình huống cảnh sát bọn họ nhất định phải giữ lại tính mạng tránh làm tổn thương đối tượng hết mức có thể. Nhưng với tên khát máu này anh không dám chắc.
Khoảng cách giữa hắn và bọn cô chỉ có vài bước chân, không khí lúc này có thể đông cứng một con muỗi. Ba đôi mắt nhìn chăm chú nhau không ai cử động.
Kiến Minh nuốt nuốt nước bọt, khi chọn làm cảnh sát hình sự bọn anh đã không sợ chết. Chỉ sợ cái chết không có ý nghĩa.
Còn chưa kịp nói gì tên biếи ŧɦái đã xong tới đánh tằng cây gậy vào Hạ Tử Hiên. Cô nhanh chóng mé người tránh khỏi, hắn lại liên tục đập tới, bất đắt dĩ cô đ ànhlui về sau né đòn.
Kiến Minh chỉ súng vào bọn họ nhưng không dám bắn, hai người đang hỗn chiến lỡ bắn nhầm thì nguy. Hạ Tử Hiên vẫn còn đ ốiphó được cho nên anh sẽ làm hậu phương yểm trợ.
Hắn đánh tới một đòn cô lui về sau một bước, kéo ra các hộp tủ chứa sát bên trong ra cản đòn. Tiếng vang của cây gậy và hộp sắt đùng đùng, giữa không gian kín nghe thật chói tay. Trong lòng cô thầm cầu mong cho mấy sát chết kia đừng oán mình, cô là có khổ tâm mà.
Hắn ép cô lui tới chân tường, đến khi hết đường chạy cũng hết vật che chắn. Đến lúc này đành tay không mà đấu vậy.
Hạ Tử Hiên dơ bên tay lành lặn đỡ lấy một cái đánh trời gián. Sau đó nhanh chân đá vào cẳng chân hắn. Nhưng một thằng cao to lực lưỡng như vậy một cú đá có nhầm nhò gì. Hớn nữa thằng này là đang liều mạng mà.
Cô lách mình khỏi chân tường. Nhãy lên cái bàn định chạy về phía Kiến Minh, nhưng ý định bất thành, một chân cô bị hắn nắm lại, sau đó thân thể liền tiếp xúc mặt đất lạnh băng.
Ôi trời. Vừa ăn một cái đánh giờ tới té thật mạnh, Hạ Tử Hiên cảm thấy bộ xương già của cô sắp rụng ra thành từng khúc rồi. Coi cố gắng bò ra vùng an toàn.
Lúc này một cái chân to khỏe kia lại dậm lên lưng cô, đã không còn là đau nữa, mà là tan nát. Hắn nhìn từ trên cao xuống cô đang nằm sắp dưới đất, cười mỉa mai "Muốn chạy. Lần này tao không có dao phẫu thuật. Nhưng mày yên tâm, tay tao đủ sức xé mày ra".
Sống lưng Hạ Tử Hiên lạnh run lên, thằng này nói chuyện xé xác cô mà y như đang nói chuyện xé xác một con gà ra làn gỏi vậy.
Kiến Minh thấy vậy liền xông tới đá chân hắn ra khỏi người cô, không biết thằng này lấy đâu ra sức mà mặc kệ Kiến Minh đánh hắn mạnh ra sao, hắn chỉ một mực hướng thẳng đến chỗ Hạ Tử Hiên.
Hắn quơ cây gậy đập lên chân làm Kiến Minh ngã quỵ xuống. Cú đánh này khá mạnh làm cậu đau đến nổi rơi cả nước mắt, chỉ sợ là gãy xương rồi.
Tên biếи ŧɦái đi đến ngồi quỳ một chân cạnh Hạ Tử Hiên, cô cũng không còn sức để di chuyển.
"Mày nói xem, tao nên ăn lúc này còn sống hay là nên đông lạnh ? "
Hạ Tử Hiên cũng không sợ, cô kề sát vào tai hắn từ từ nói "Để tao chỉ mày cách ăn". Nói xong cô mài mài hàn răng cắn thật mạnh vào vành tai hắn "Má nó, thằng chó, bây giờ chắc mày biết cảm giác bị ăn tươi rồi".
Máu tươi nhanh chóng tràn ra, hắn đau đớn vội tách khỏi người cô. Một tay hắn bụm lấy tai, chân đạp mạnh lên bụng cô "Con khốn".
Xong ____! Chắc là không kịp phá tấm thân xử nử này mất thôi !!!
Hình như lần này hắn tức giận thật sự. Móc từ trong túi ra con dao thái lan, dự định một dao bổ xuống.
"Đội phó". Kiến Minh vội la lớn lên, tiếp sau liền lấy hết sức chạy nhanh đến nhàu lên ôm lấy cổ hắn. Bình thường Kiến Minh cao 1m75 đã có cảm giác mình cao nhất thiên hạ rồi, nhưng khi cậu dùng cả thân người đu bám trên lưng tên này lại cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Hắn vặn vẹo muốn ném cậu xuống, nhưng Kiến Minh lại liều mình bấu chặt, còn bồi thêm một cái cắn lên cổ hắn. Cũng là máu tươi nhanh chóng tràn ra. Ngửi thấy mùi tanh liền muốn ói.
Hắn la oai oải. Hôm nay thật là một ngày mất mặt nhất của đội 3. Bọn cô không thể làm gì ngoài việc cắn hắn.
Trong lúc dằn co súng trên người Kiến Minh rơi xuống, Hạ Tử Hiên nhanh chóng bắt lấy, cùng lúc đó tên sát nhân cũng nắm lấy cánh tay đang bám trên cổ mình của Kiến Minh quăng ngược cậu ấy ra trước, Kiến Minh chạm đất thật mạnh, đầu va đập xuống nên gạch lạnh băng, máu chãy ra rất nhiều. Cậu rơi vào trạng thái mất ý thức.
Tên sát nhân đi đến nắm lấy tóc Hạ Tử Hiên dùng trán hắn đập mạnh vào trán cô, Hạ Tử Hiên choáng váng muốn ngất đi, lúc này lại đâm con dao xuống, Hạ Tử Hiên dơ súng lên mơ màng cũng không biết là bắn có trúng không. Chỉ biết sau phát súng đó cô liền ngất đi.
_____________
Tiếng điện thoại lần thứ 2 vang lên, vừa bắt máy chỉ vừa nói tiếng alo đã nghe đầu dây bên kia quát "Mày là thằng nào, sao lại cầm điện thoại của em Hiên ?".
Đại Liên cúp máy bỏ điện thoại xuống, ánh mắt vô tội nhìn Lâm Bá Nhạc. Đây là cuộc gọi thứ hai cậu bắt máy hôm nay, cuộc gọi trước cũng là một người đàn ông, tên Đình Khải. Anh ta nói chuyện còn có chút lịch sự, chỉ bảo khi nào đội phó có thời gian thì gọi lại.
Còn lần này giọng nói có phần non hơn, cũng rất hung hãn. Nhưng làm sao mà dọa được cảnh sát hình sự như anh, anh cúp máy nhìn hướng cô gái đang nằm trên giường kia.
Kiến Minh và Hạ Tử Hiên nằm trên hai chiếc giường cả hai đều đang hôn mê.
"Không biết là ai gọi. Cả hai người câu đầu tiên đều hỏi em là ai, sao lại bắt máy". Đại Liên gãy gãy đầu nói.
"Không biết hai người họ có sao không, tới giờ còn chưa tỉnh ". Trình Tiểu Bân lo lắng, hai người đã hôn mê một đêm, bây giờ là 6h30 sáng.
Lâm Bá Nhạc nhìn nhìn, trấn an nói "Bác sĩ đã nói là không sao rồi. Chỉ là do trấn thương đầu thôi".
Tối qua khi nghe phát súng vang lên bọn họ tìm đến nhà sát. Lúc bọn họ xông vào đã thấy 3 người nằm dưới sàn nhà, đều không động đậy, mặt sàn đầy máu.
Trên miệng Hạ Tử Hiên và Kiến Minh đều có máu, trên người tên sát nhân thì đầy máu. Bọn họ vội đưa người đến khoa Cấp cứu. Sau khi khám chữa cả 3 đều không sao. Chỉ là tên sát nhân bị thương ngay chỗ hiểm, nên cần chăm sóc đặt biệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.