"Hôm qua mắc gì nghỉ vậy, tụi đại ca Long hỏi taoá khẩu luôn. Gọi mày không nghe máy, nó đòi xin số mày tao lấy hết can đảm 17 năm cộng lại mớ dám nói chữ không được".
Hứa Tiên vừa ăn bịt bánh tráng trộn vừa kể cho đứa còn ch ưatỉnh ngủ Hạ Tử Hiên nghe. Cô đang thả hồn bay theo nụ cười sáng nay của Ôn Nhược Hi, miệng vẫn ngậm cái ống hút, hút lên chất lỏng màu đen trong ly.
"Ừm. Mày mà cho là mềm mình với tao"
"Hôm qua tao mệt chút thôi. Nên nay mới kêu mày qua nhà rước ".
Cô thề là từ đây sẽ không đụng đến đồ ăn cậu nhỏ nấu nữa. Dù có đói meo râu, nhưng mà nhờ vậy cô mới được hưởng phước ăn đồ ăn Ôn Nhược Hi làm cho cô, cậu nhỏ cũng thuận miệng mà ăn ké.
Vậy cho nên bữa ăn cô mong đợi nhất trong ngày chính là cơm chiều.
Hôm nay vừa ăn cơm chiều xong điện thoại Hạ Tử Hiên liền réo gọi liên tục. Cô nhìn nhìn Ôn Nhược Hi đang yên tĩnh ngồi xem ti vi, cậu nhỏ và nhóc Thương cũng ngồi chơi điện thoại bên cạnh, cô bước vào bếp nghe máy.
"Đội phó, em vừa nhận được tin bên đội. Ngày mai em về thành phố, chị đi cùng không ?"
"Vụ án có tiến triển?". Hạ Tử Hiên cố gắng hạ thấp giọng còn đóng cửa nhà bếp lại.
"Đúng vậy, đội trưởng nói chị xin phép nghĩ 3 ngày. Với lại dưới này đã có một số trinh sát tạm thời theo dõi, chúng ta có thể đi". Trình Tiểu Bân rất hào hứng, vụ án kia đã khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-noi-tim-em/362689/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.