Trí nhớ là một việcrất kì diệu, có vài người cả đời gặp vô số lần nhưng chỉ thoáng qua nênrất nhanh quên mất, nhưng có vài người dù chỉ gặp một lần thoáng quanhưng cả khuôn mặt và vóc dáng đều in sâu trong tâm trí
Người Trung Quốc có câu tục ngữ người trước là “vô duyên”,thì người sau có thể là “ duyên phận”
Thiệu Phi Phàm không biết đó có phải là “duyên phận” của mình hay không nhưng tại đây vào giờ phút này chỉ một cái chớp mắt anh đã nhận raThượng Tâm, anh cười, khoé miệng khẽ giơ lên, cười rất quỷ dị.
Quán bar còn chưa tới giờ buôn bán, anh là tới tuần tra trước,vừa đẩy cửasau ra, đi về phía một đoàn người đang xô đẩy, đi tới bên cạnh một côgái, bĩu môi nói, "hàng mới?"
"Anh Phàmhàng này đều là tự chui đầu vào lưới , phần lớn đều là mười bảy mười tám tuổi, còn mới mẻ lắm" Hắn ta nói xong hai tay xoa xoa vào nhau, trongmắt hiện lên ánh mắt tham lam.
Thiệu PhiPhàm hừ lạnh một tiếng, giơ tay liền cho hắn ta một cái tát, "Ngươi đừng để bệnh cũ tái phát, Cậu không biết nội quy củ anh Cửu sao, không cólời của anh dù là hàng mới cũng không thể động."
Hắn ôm đầu rồi sau đó lại gật đầu, "Em biết, anh Phàm, em không dám! Em cóthèm muốn cũng chỉ dám nhìn mà thôi, nhưng mà hàng này dù anh có đưa bên miệng em cũng không dám ăn ạ!"
"Tốtnhất là như vậy!" Thiệu Phi Phàm lại nhìn thoáng qua căn phòng tối, nhấc chân đi lên lầu hai của quán bar để kiểm tra.
Ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-la-mot-ki-thuat/71103/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.