Thiệu Phi Phàm đemđiện thoại ra xa lỗ tai, cho đến khi bên kia đổi giọng nói anh mới đểđiện thoại gần sát lại, âm thanh Hạ Hâm Hữu rất mềm mại nhưng không mấtđi uy nghiêm "Tiểu Thiệu, cậu hãy khuyên Tâm Tâm, đứa nhỏ này bị chúngta làm hư rồi, ông nội nó vừa nói như vậy chắc sẽ khóc mộtngày."
"Tôi biết rõ." Thiệu Phi Phàm dừngmột chút mới nói: "Người yên tâm." Anh thật không biết gọi như thếnào"Bá mẫu" anh không kêu ra miệng được, bây giờ gọi"chị" lại khônghợp.
Hạ Hâm Hữu cũng không so đo anh gọi như thế nào"Trời tốirồi, để nó ở lại chỗ cậu đi, chỉ là sẽ quấy rầy cậu nghỉngơi."
"Không quấy rầy, cần phải vậy. Ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến trường học, trường học sẽ không để tâm, mọingười yên tâm. Chỉ là. . . . . ."
"Ông cụ chúng ta sẽ khuyên."
Thiệu Phi Phàm thở nhẹ một hơi, chỉ sợ thủ trưởng nghiêm túc, để nhà trườngcho Thượng Tâm chịu huấn luyện, không khai trừ cô thì cũng sẽ phạt nặngcô.
Sau khi Hạ Hâm Hữu nghe được Thiệu Phi Phàm nói không cần lolắng "Yên tâm" tâm bà mới buông xuống, nói đơn giản mấy câu lại nói cảmơn rồi mới cúp điện thoại. Sau khi xong bà liền trừng chồng mình bêncạnh một cái, bà thật cảm thấy nhức đầu. Từng người một đều không cho bà yên tâm, ban ngày mới vừa nhận được điện thoại của mẹ chồng nói Tâm Tâm về nhà, còn chưa chạy về tới nhà, lại nhận được tin tức Tâm Tâm bị ôngcụ đuổi ra ngoài, bà bảo tài xế vượt mấy cái đèn đỏ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-la-mot-ki-thuat/2856774/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.