Tử vong không đáng sợ. 
Đối với chiến sĩ bộ tộc, chết trên chiến trường đại biểu vinh dự. Mà bọncướp sa mạc, sớm đã xem sinh mạng như trò chơi. Nhưng, bị xé thành hainửa như thế, còn chỉ có thể mở mắt nhìn, nỗi sợ này vượt xa con người có thể thừa nhận. 
Hà Ninh mặt không biểu cảm đứng cạnh xác kẻ địchđã chết, dùng mu bàn tay lau vết máu trên mặt, mùi vị vốn nên gay mũilại mê người kỳ lạ, rất muốn liếm một cái. 
Đôi môi vào một giây cuối cùng sắp tiếp xúc mu bàn tay liền ngừng lại, trong mắt lóe qua một tia giãy dụa. 
“Quái vật!” Một chiến sĩ bộ lạc kêu lên, “Đại vu hạ thần dụ, y là ma quỷ! Ma qủy tạo nên tất cả tai họa.” 
Sợ hãi sinh ra điên cuồng, điên cuồng đè ép lý trí, bọn cướp vây quanhthằn lằn xanh và các chiến sĩ đều giơ cao loan đao, hét to lao về phíaHà Ninh. 
Giết chết y! Giết chết quái vật này! 
Tất cả tai họa sẽ có thể kết thúc! 
Các chiến sĩ man tộc bị kẻ địch số lượng quá đông quấn lấy, Kony vungtrường mâu lấy đi từng mạng sống, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới số namnhân đang bao vây Hà Ninh. 
Thằn lằn xanh gào lên, máu nhiễm đỏ vảy của nó. 
Điên rồi, tất cả đều điên rồi. 
Hà Ninh đột nhiên cười, mang theo tình cảm không thuộc về y. 
Bốn trăm năm trước, y chính là vì những người thế này mà chết? Ngu xuẩn cỡ nào. 
Y là quái vật sao? Có lẽ. 
Nhìn loan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vu/2046524/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.