Hà Ninh không hề xalạ với hoang mạc, nhưng y và thằn lằn xanh kết bạn lang thang, so với đi cùng đội ngũ lớn thì vẫn khác biệt khá lớn. 
Ốc đảo ven đường,thường xuyên thấy được đội thương buôn và mục dân lùa gia súc qua lại,dê ba sừng và bò chân ngắn thành đàn, roi dài vung lên, tiếng chuôngtrên cổ bò vang vọng, trở thành một phong cảnh đặc biệt của hoang mạc. 
Mỗi lần đến ốc đảo, đội ngũ đều sẽ dừng lại nghỉ ngơi. Thịt khô và các loại bánh mì cứng là thức ăn chủ yếu của các kỵ sĩ, bao gồm Mudy, cũng ăngiống vậy. 
Hai con mèo cát ngoan ngoãn nằm bên cạnh Hà Ninh, khôn kéo tới mức giống như hoàn toàn vô hại, thỉnh thoảng sẽ bung vuốt vàrăng ra, lấp lánh hàn quang, nói rõ nó không dễ chọc. Chạng vạng hôm nào đó, hai nhóc này hợp lực kéo về một con rắn sa mạc còn thô hơn cả cánhtay của nam nhân trưởng thành, hoàn toàn chứng minh được điểm này. 
Chủng loại nhiều nhất trong hoang mạc chính là thằn lằn và rắn, còn có bòcạp. Mùi vị của hai loại sau Hà Ninh đã từng nếm qua, còn loại đầu tiên, từ khi kết bạn với thằn lằn xanh thì không còn ăn qua. Trước đó thì thế nào, người họ Hà cho hay y đã quên rồi. 
Một con rắn sa mạc dàitới mười hai mười ba mét, thật khó cho hai con mèo nhỏ ghép lại khônglớn bằng năm nắm tay làm sao mà tha về được. 
Lột da rút máu, HàNinh rất thuần thục, không cần người khác giúp đỡ, tự mình hoàn toàn cóthể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vu/2046516/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.