“Chủ nhân.” Miya đi vào thần điện, cung kính đứng trước mặt Hà Ninh, “Thân phận của họ đã tra rõ rồi.”
Trong đại thính thần điện, Hà Ninh ngồi dựa cạnh suối sinh mạng, miệng cắnmột cái bánh mạch, trong tay còn đang cầm một khúc sườn dê đã nướng chín mềm mại. Mudy ngồi bên cạnh y, cong một gối, trên tay trái là một condiều hâu mắt vàng lông nâu, trong tay phải cầm một cuộn da dê vừa mớiđược đưa tới không lâu trước đó.
“Ừm.” Hà Ninh nuốt bánh, đặtsườn xuống, cầm vải bên cạnh lau tay, không có đũa, ăn bánh ăn thịt chỉcó thể lao động hai tay, “Tra rõ rồi? Bọn họ thật sự là thương nhân tớitừ phương bắc?”
“Đúng vậy.” Miya đáp, “Dẫn đội là Wamu Sotira, là thương dân phương bắc, hàng hóa mang tới là muối và hương liệu.”
Đám người Wamu bị lưới vây khốn tha về doanh trại ngoài thành, dội nướclạnh xuống liền hòa hoãn hiệu lực của thuốc tê, thân thể vẫn không thểcử động, nhưng ý thức thì trở nên rõ ràng, suy nghĩ nói chuyện đều không có vấn đề, sẽ không trở ngại bọn họ nói rõ thân phận của mình, chứngminh lai lịch của mình, không bị xem như người có dụng tâm khác mà bẻcổ, ném cho chim ăn thịt thối xử lý.
Nằm dưới dất, thương nhântay chân tê dại biết, những người bắt mình tới đây không dễ chọc chútnào. Ban đầu, bọn họ cho rằng đám người Miya là bọn cướp, nhưng khi nhìn thấy công thợ ra vào trong doanh trại, các kỵ sĩ trên vỏ đao có khắc rõ ký hiệu của thành Burang, thì lại không xác định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vu/2046469/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.