Chương trước
Chương sau
Bọn hắn một nhà vô cùng vui vẻ, trò chuyện êm thấm.
Lúc sau lại có người Vũ gia tìm đến, nói là muốn kết thông gia, Vũ Ngọc Linh cũng tìm đến, hai bên càng thêm vui vẻ.
Trần Phong nhìn Vũ Ngọc Linh bên cạnh, lại nhìn cha mẹ, trông cực kì hạnh phúc.
Hắn một đường hát vang tiến mạnh, rất nhanh tu đến Tông Linh cảnh, thực lực thẳng truy Tôn giả, trở thành nhất phương bá chủ.
Hắn bên cạnh cũng có thêm thật nhiều hồng nhan tri kỉ, yêu đương không dứt.
Hắn ở Thanh Long Giang tông hiện lộ tài năng, tuổi trẻ tài cao, được Thanh Long tông chủ nguyện ý gả con gái cho, mà bên Trần Hoàng tộc cũng vừa lòng hôn phối này.
Hắn ở Trần Hoàng tộc trở thành thiếu Tộc trưởng, thanh danh lên cực cao, đạt được đủ loại vinh quang.
"Thật sự là cuộc sống hạnh phúc."
Trần Phong thở dài, mà bên cạnh cha mẹ hắn mỉm cười nói:
"Tương lai con có ý định gì không?"
"Ý định?"
Trần Phong mỉm cười, đáp:
"Báo thù cho cha mẹ, báo thù cho chủng tộc."
Cha mẹ hắn ngạc nhiên, hỏi:
"Trả thù cho chúng ta?"
"Đúng vậy."
Hắn tiến đến bên cạnh từng người, nhẹ nhàng ôm lấy họ, lại nói:
"Kẻ đã một chưởng xóa đi Trần tộc, biến nơi đây thành Ma thành, con một chút cũng không quên."
"Trần Phong, con đang nói cái gì vậy?"
"Huyễn cảnh thật sự rất chân thật, đáng tiếc, không lay động được đạo tâm của ta."
Trần Phong cười nói:
"Vĩnh biệt!"
Nói rồi hắn vận lực, Linh lực hùng hồn khủng bố tỏa ra, tức thì hình ảnh cha mẹ hắn tan rã thành từng đoàn Linh Quang, mà không gian chung quanh cũng hóa thành Ma Thành.
Hắn nãy đến giờ, hiển nhiên lâm vào ảo cảnh, nhưng cũng không hề trầm mê. Hắn muốn cảm thụ được đến tình thân, cảm thụ được đến cha mẹ. Nhưng đáng tiếc, mộng ảo chung quy là mộng ảo.
"Phá cho ta!"
Trần Phong gầm lên, Linh lực kéo căng đến cực hạn, lập tức nổ nát ma thành, mà đồng thời bên tai hắn vang lên:
"Ngươi thật sự muốn báo thù sao?"
"Ngươi thật sự có thể sao?"
"Ngươi thật sự muốn báo thù cho cái chủng tộc đã chết mấy vạn năm sao?"
Xung quanh Trần Phong, từng chiếu ảnh của hắn in lên khoảng không, vấn trực thẳng đạo tâm.
"Ngươi đã đạt đươch huyết mạch, tại sao cần phải trả thù? Kẻ thù khủng bố như vậy, đồ sát được cả một đại tộc như vậy, ngươi thật có thể chống lại sao?"
"An an ổn ổn sống tiếp, tư chất ngươi chứng Đế cũng là dễ dàng!"
"Ngươi còn có bao nhiêu người thương yêu, chẳng lẽ muốn cuốn họ vào trận chiến này?"
Trần Phong mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay ra, làm động tác chém xuống.
"Ý ta đã quyết."
Tức thì đám chiếu ảnh chung quanh nổ tung thành từng đoàn khí, phiêu tán mà đi.
"Chỉ như vậy thôi sao?"
Trần Phong cười nhẹ, nếu tầng này khảo vấn Đạo tâm dễ dàng như thế thì hắn không hề tin!
Đương nhiên, bản thân hắn cũng không biết Đạo tâm hắn vững chắc đến đâu. Cái này không phải ai cũng có thể vượt qua được, ảo cảnh cùng hiện thực luôn luôn song hành, và ảo cảnh lúc nào cũng hạnh phúc hơn, dụ dỗ người ta sa ngã.
Hắn từng nhiều lần rơi vào ảo cảnh, bởi vậy sức đề kháng với loại công kích này là tương đối tốt.
Hắn chậm rãi bước lên, chỉ thấy chung quanh, các đời Thanh Long lão tổ hiện ra, đồng thanh nói:
"Ngươi có dám thề, nguyện trung thành với Thanh Long Giang tông?"
"Ngươi có dám thề với Đạo tâm, sẽ không làm chuyện gì trái với Tông môn?"
"Ngươi có dám thề với Đạo tâm, là sẽ một lòng duy trì, phát triển những gì các đời tiên hiền để lại?"
Trần Phong nhìn thẳng lên, nghiêm nghị đáp:
"Ta thề."
Một lời này vừa ra, Trần Phong liền cảm thấy trong Đạo tâm tựa như có thêm một tầng kì lạ. Nếu ngày sau hắn dám phản bội lời thề, tự nhiên sẽ bị phản phệ, lúc đó tâm linh ý thức hắn sẽ tự nhiên sụp đổ!
Một vòng này mới là quan trọng nhất, chúng quyết định xem đệ tử đó có đáng học Bí thuật của Thanh Long Giang tông hay không!
Linh Hồn Trần Phong dần trở lại, nhìn quanh trời mọi người vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, một số khác thậm chí kém hơn, còn đang ngồi lĩnh ngộ các món Linh Bảo kia.
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi.
Một chốc sau, đám người Lê Trường Phúc, Nguyễn Đức Hải bừng tỉnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ lăng lệ, càng thêm cương nghị tự tin.
Những người khác cũng lục đục tỉnh dậy, đến khi những người cuối cùng đứng lên thì Lão Long mới hiện ra, đưa bọn hắn lên tầng 6.
Lão cũng không nhiều lời, chỉ nói một câu:
"Khảo nghiệm vòng này: Chiến."
"Chiến?"
"Đúng thế."
Ngọc Linh thay Lão Long giải thích.
"Chúng ta là đệ tử trong tông, dù trải qua từng ấy khảo nghiệm thì hiển nhiên có người vẫn không phục."
Lão Long gật đầu, nghiêm nghị:
"Các ngươi tuổi trẻ luôn cho mình đúng, cao ngạo vô cùng. Các ngươi luôn nghĩ rằng bản thân mới xứng đáng đoạt được Bí thuật chứ không phải kẻ khác."
Nói đến đây lão ta cười vang:
"Nếu không phục, phải chiến! Chiến đến khi phục thì thôi!"
Các bên lúc này mới hiểu ra, đồng thời chiến ý ngập tràn!
Vũ Văn Kiệt nhìn sang Vũ Ngọc Linh, cười nhạt:
"Chuyện giữa chúng ta, phải giải quyết."
Vũ Ngọc Linh đầu ngón tay nhảy lên từng sợi kiếm tơ, lẳng lặng đáp:
"Đến."
Nguyễn Lâm, Nguyễn Đức Hải, Trần Phong ba người nhìn nhau, im lặng không nói gì.
"Có vẻ các vị sư đệ đây muốn luận bàn một chút thì phải?"
Một vị thiên tài Huyễn Linh đỉnh cao lên tiếng, hắn tên là Nguyễn Tùng Quốc, nhiều hơn bọn Trần Phong gần ba tuổi.
Hắn ngâm ở Huyễn Linh đỉnh cao đã hơn một năm có lẻ, bản thân là tư chất Tứ Tinh, lần này tham gia các tầng đều đạt đến Tứ Tinh thậm chí Ngũ Tinh, cũng có thể xem là một nhân vật đáng gờm.
Tùng Quốc mở ra Thế của bản thân, đó là Quyền thế.
"Ai đến trước?"
Mấy người Trần Phong không nói, đột nhiên quát lên một tiếng, sáu loại Thế cảnh bộc phát, tựa như một tiếng nổ kinh thiên động địa, trực tiếp xé nát Thế của Tùng Quốc!
Oa!
Nguyễn Tùng Quốc rên lên một tiếng, thân hình lùi lại liên tiếp mười mấy bước, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ!
Ba tên này là Quái thai sao?
Chỉ thấy Trần Phong dẫn đầu xông lên, năm ngón tay tụ lại, ngưng quyền đấm về phía Nguyễn Lâm.
Tên này quát lớn, Lôi thế bùng nổ, trong tay hiện lên chữ Vân, theo đó Lôi Long hiện ra, nhưng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khủng bố nghiền ép tới, lập tức kêu rên một tiếng, bị đánh bật ra.
"Mạnh như thế?"
Hắn kinh hãi, Trần Phong lúc trước chỉ mạnh hơn hắn một đường, còn giờ phải mạnh hơn ba phần!
Oành!
Nguyễn Đức Hải mở ra Thanh Long Đao, nhưng cũng đón lấy áp lực cực đại.
"Tên này mạnh như vậy?"
Hắn cắn răng, chỉ thấy tay phải Trần Phong vỗ xuống, hóa thành Long Trụ, một kích đánh hắn lùi mấy bước!
Trần Phong một kích thành công, liền xoay người, hướng về phía Nguyễn Tùng Quốc.
"Trước hết xử lí đám người này."
"Được."
Nguyễn Lâm, Nguyễn Đức Hải đạt thành hiệp nghị, cùng hướng tới đám thiên tài thế hệ trước.
"Ngươi rất mạnh, nhưng chỉ là Huyễn Linh bát tinh! Mà ta đã tới Đỉnh cao, hơn nữa còn hoàn toàn viên mãn!"
Nguyễn Tùng Quốc rống lên, sau ót hiện ra hư ảnh Linh Hồn, Linh hồn nắm tay lại, tung quyền xuống như mưa!
Thiên Vũ quyền!
Trần Phong tay ngưng tụ Kim Kiếm, tay trái hóa ra Thanh Long thuẫn, một đường đón đỡ quyền pháp, lại đân ra một kiếm!
Xoẹt!
Bả vai tên kia nhiều ra một vết máu, sắc mặt cũng vì thế mà lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dưới Thiên Vũ Quyền mà vẫn tấn công được hắn?
Gã ngẩn ngơ, mở ra Nhẫn Không gian, theo đó một món Linh Bảo bay ra, là một đôi bao tay, bên trên tản ra từng trọng trọng Linh lực giao động.
"Lấy ra Linh Bảo, không ngươi sẽ thua!"
"Không cần!"
Trần Phong bước lên, tán đi Kim Kiếm cùng Thanh Long thuẫn, hai bàn tay mở ra, tung chưởng.
Thủy Lãng!
Một chiêu này vốn chỉ là một môn Khí thuật, nhưng Trần Phong ngộ tính trác tuyệt, tự nhiên chưa học đã ngộ ra được Linh thuật!
Tên kia nắm quyền chưa kịp đánh liền cảm giác quanh thân nặng nề, càng tiến lại gần Trần Phong thì càng nặng, từng cỗ lực lượng đánh lên lồng ngực khiến hắn hít thở không thông.
"Thủy Bộ!"
Tùng Quốc nhảy lên, không ngờ lại đạp lên Thủy Lãng, một đường chạy tới.
Trần Phong cũng lộ ra kinh ngạc:
"Không ngờ còn có bộ pháp này?"
Hắn tiện tay ấn một cái, Thủy Lãng tản đi, mà lúc này Quyền pháp của Tùng Quốc đã đánh tới.
"Sư huynh, tìm người khác đi thôi."
Trần Phong mỉm cười, Linh lực hóa thành từng con Kim Long, lại hóa thành Long thuẫn, vừa khéo chặn lại một quyền này.
"Ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Nguyễn Tùng Quốc quát lên, Thiên Vũ quyền mở ra, Quyền thế gia trì khiến một chiêu này đạt tới tốc độ vô cùng, hàng trăm quả đấm điên cuồng rơi xuống.
"Ta là nói thật."
Trần Phong hít sâu một hơi, phát ra từng tiếng Long ngâm, trùng kích thẳng đến Linh hồn gã!
A!
Nguyễn Tùng Quốc lùi lại mấy bước, chỉ thấy Trần Phong đã đạp không mà tới, trên đỉnh đầu hiện ra một cái Long Trụ.
Oành!
Long Trụ tản ra khí tức phong ấn cường đại, khiến Tùng Quốc kêu rên, cảm giác thân thể mười phần nặng nề, không khỏi cực kì biệt khuất.
Long Trụ!
Hắn cũng ngưng tụ ra Long Trụ, nhưng sao có thể so sánh với Trần Phong? Chỉ sau mấy phút Long Trụ vỡ nát, mà hắn cũng bị áp lực đè nằm bẹp xuống, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trần Phong phủi phủi tay, nhìn sang chỉ thấy Nguyễn Lâm cũng gần như giải quyết được đối thủ, mà Nguyễn Đức Hải....
Hắn đang giao chiến với Lê Trường Phúc.
Hai người đều là con cháu trực hệ Tông môn, quan hệ vốn phải tốt, nhưng không hiểu sao lại tìm đến để chiến một trận?
Hắn lại thấy Vũ Ngọc Linh cùng Vũ Văn Kiệt đang kịch chiến, hai bên đều tinh thông Kim Linh Kiếm Vũ quyết, Kiếm quang bay rợp đầy trời.
Ngọc Linh thẳng ở Linh thuật tinh diệu, mà Vũ Văn Kiệt thì Linh lực hùng hồn, bởi vậy hai người đánh mãi không xong.
Hắn lại thấy Lý Tuyết Tâm, chỉ thấy cô nàng đang cùng một tên Huyễn Linh thất tinh triền đâu, nhìn qua có vẻ chật vật. Nhưng khi hắn nhìn gương mặt cô nàng lại lộ ra vẻ thản nhiên, không chút lo sợ.
"Để ta giúp cô một tay."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.