"Ta thật thu được một đệ tử tốt! Tốt, tốt lắm."
Tần Thiên cười ha hả, lại nói tiếp:
"Giờ ta có lẽ phải rời đi, dù sao thân phận của ta quá mức không tốt, ở lại sẽ khiến Thanh Long Giang tông gặp tai ương. Ở đây ngươi nhớ chăm lo tu luyện, ta sẽ trở lại thăm ngươi."
Nói đến đây hắn đột nhiên nghiêm túc:
"Trong thời gian này ngươi cố gắng đừng để lộ bản thân. Đừng trở thành mục tiêu quá mức lộ liễu. Kẻ thù của ngươi rất rất mạnh, sư phụ cũng khó lòng bảo vệ."
Nói rồi gã điểm nhẹ vào trán Trần Phong ba lượt, trầm giọng cảnh cáo:
"Giờ hắn tạm thời không thể tìm ra ngươi, đó là cơ hội của ngươi. Ngươi hãy tranh thủ thời gian để tu luyện, đánh thật chắc căn cơ. Có nhiều chuyện ngươi không biết nhưng ta biết. Giờ ta không thể tiết lộ, chỉ có thể nói rằng, trừ phi ngươi sắp chết, nếu không thì không được phép vận dụng huyết mạch, có hiểu hay không?"
Trong cơ thể Trần Phong không ngờ vang lên tiếng long ngâm trầm thấp. Đế Long mệnh ngưng tụ thành một hư ảnh bao quanh thân thể Trần Phong.
"Đệ tử đã hiểu."
Trần Phong khom người vái lạy một cái thật sâu.
"Sư phụ đi cẩn thận."
"Ừm."
Tần Thiên hít sâu một hơi, sau đó tế ra Long Phượng Đỉnh, phá vỡ không gian mà đi.
Trần Phong dõi theo hắn, khuôn mặt có chút buồn bã, nhưng rất nhanh đã bình tâm trở lại.
"Sư phụ, đệ tử sẽ không để Người thất vọng."
Chiều tối ngày hôm đó.
Khu quảng trường Thanh Giang.
Khu quảng trường này là nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-viet-de-vuong/1192192/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.