Chương trước
Chương sau
Trần Phong buông thõng tay, quỳ xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch ra không còn hột máu
Chú Tuấn Khải, chết rồi.
Chú ấy đã ra đi rồi.
Hắn cảm thấy trong lòng một mảnh bi thương không chịu nổi, nó như gào xé tâm can của mình. Tuấn Khải đối với hắn có ơn cứu giúp, có ơn thức tỉnh hắn, để hắn tiếp tục tu luyện. Tuy mới quen biết mấy ngày nhưng hắn biết chú ấy là người tốt, một lòng vì nghĩa, là một trong số ít người quan tâm giúp đỡ hắn.
Nhưng giờ chú ấy đi rồi, đi xa rồi.
" Cậu, cậu... lấy tin này đâu ra?" Hắn chỉ còn biết hỏi một cách vô nghĩa, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại.
Triệu Minh thấy hắn như vậy biết là không ổn, bèn suy nghĩ một lát, rồi có chút không nỡ, nói:
" Là ba vị Linh giả của Minh Dương học viện. Họ đi điều tra một lúc lâu, khi trở về thì tuyên bố như vậy. Mà nghe nói vị Linh giả này địa vị cao lắm, thực lực cũng cực mạnh, nghe nói là Huyền Linh cảnh, Nội môn đệ tử của Thanh Long Giang tông. lần này thì to chuyện rồi, chắc chắn sẽ có đại năng của Thanh Long Giang tông hàng lâm, đến điều tra cho mà xem. Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ."
Nói rồi hắn nhìn Trần Phong, lộ vẻ ái ngại cùng thương xót. Hắn đoán vị Linh giả kia có ít nhiều quan hệ với Trần Phong, hơn nữa quan hệ cũng rất không tệ.
Trần Phong quỳ một lúc rất lâu, rồi đột nhiên đứng thẳng dậy, không nói không rằng chạy đi, để Triệu Minh đứng ngơ ngác một mình.
Triệu Minh dự đoán không sai, hai ngày sau bầu trời xảy ra dị động, không gian nứt ra một cái lỗ lớn, sau đó là một con Thanh Long khổng lồ gào thét chui ra, thân thể nó đồ sộ đến cực điểm tới mứcche khuất cả một vùng, khiến người trong thành phố tưởng chừng có Nhật thực. Trên thân Thanh Long từng tôn từng tôn Linh giả phủ xuống, thực lực vô cùng khủng bố, so với Mộc tinh lúc trước còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Sự kiện này kinh động cả một vùng, thậm chí các Thành phố khác cũng có Linh giả tới xem, phi thường náo nhiệt. Mà những vị Linh giả này lại phủ xuống Minh Dương học viện, khiến vô số học viên nhao nhao cả lên, ánh mắt sùng kính nhìn những người này, mong một ngày có thể được như họ. Mấy vị Linh giả này đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh, phong cách làm việc cực kì gọn lẹ.
Sự kiện này diễn ra khiến mọi người không khỏi bàn tán xôn xao, liên tục phỏng đoán chuyện gì xảy ra khiến cho những nhân vật cỡ này hàng lâm đến Minh Dương thành. Nhiều người cho rằng vị Linh giả chết đi kia là con cháu của một vị trưởng lão, nhiều người lại cho rằng biến kiếm quang trên kia chính là lí do,..... Đủ loại đồn đoán truyền ra, không biết cái nào đúng cái nào sai, mà tám vị Linh giả của Minh Dương Thành cũng không nói gì nhiều, khiến cho câu chuyện càng ngày càng bí ẩn.
Lúc này, ở phía cực Đông của phủ Nghệ An, trong một tòa Linh bảo giới.
Tòa Linh bảo giới này có kích thước cực kì cực kì khổng lồ, khổng lồ đến mức khó ai có thể hình dung. trong đó từng tòa Thánh Sơn trập trùng, từng dãy lầu các, đền đài, cung điện nhiều như nấm sau mưa, thỉnh thoảng lại nghe từng tiếng Long ngâm Phượng hót. Linh khí bốn phía thì vô cùng dày đặc, hóa thành sương mù, chỉ cần vung tay liền hóa thành dạng chất lỏng, từ đó đủ thấy sự kinh khủng của Thánh địa này.
" Lão tổ, chúng tôi đã đi đến Minh Dương thành điều tra. Quả thực nơi đó có dấu vết Linh thuật, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ, đã khắc vào không gian, làm cách nào cũng không thể xóa đi."
Trong một cái Đền trên đỉnh núi cao nhất, từng vị Linh giả bước vào, cúi đầu khấn vái. Trước mặt họ là bức tượng một ông lão, râu tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt lại sáng rực, tựa như ánh đen giữa đêm đen, uy áp tỏa ra khiến người xung quanh không thể không sợ hãi.
"Mạnh mẽ đến vậy sao? Để ta thử xem"
Lão trầm giọng nói, thanh âm nghe vô cùng cổ xưa, chứng tỏ lão đã sống rất lâu trên cõi đời này rồi. Chỉ thấy bức tượng rầm rầm rung động, tiếp theo đó là một bàn tay phá vỡ vỏ tượng rồi vươn ra, đập vào không gian. Lập tức không gian thủng một lỗ to, sau đó Linh lực hóa thành Long trảo, men theo lỗ thủng đó mà đi.
Oành oành oành
Không gian rung động không ngừng, sau đó mấy phút ở trên bầu trời Minh Dương thành một Long trảo xuất hiện, khí tức vô cùng cường đại.
Long trảo chộp xuống đám kiếm quang đang lơ lửng trên bầu trời, tức thì vô số kiếm quang chém tới, đánh lên bàn tay khiến nó kêu coong coong, vô số vết lằn in trên Long trảo, nhưng không thể phá nó.
"Hừ!" Trong hư không một thanh âm vang lên, sau đó Long trảo tiếp tục chộp xuống, muốn nghiền nát những kiếm quang kia.
Những kiếm quang kia cũng không vừa, vô số kiếm quang hóa thành một thanh kiếm lớn, sau đó xoẹt một tiếng, thanh kiếm trảm lên Long thủ.
Nhưng lão tổ đánh ra Long thủ quá mức cường đại, thực lực của lão tuyệt đối nằm trong top cường giả của Nam Việt quốc, bởi vậy mà Long trảo chỉ dừng lại một chút, sau đó liền bóp nát thanh kiếm!
Kiếm quang dần dần biến mất, nương theo bàn tay kia mà trở về.
"Lão tổ, sao rồi ạ?"
Bức tượng lão già rung động liên hồi, sau đó nó đột nhiên vỡ ra, từ trong đó một lão giả chậm rãi bước ra, tóc bạc trắng, da có chút nhăn nheo nhưng khí tức khủng bố đến mọi người thở không thông.
"Linh thuật kia là do một vị Vương tọa đánh ra, hơn nữa vị này thực lực cực kì khủng bố, so với Việt Vương còn mạnh hơn rất nhiều!"
"Các ngươi dọn dẹp nơi đó, ta đi có chút việc."
Lão giả bước ra khỏi ngôi đền, đánh vỡ không gian mà đi.
Miền Bắc, Thăng Long Thành, Hoàn Kiếm Tông
Tòa thánh địa này chính là một trong mười đại thế lực của Nam Việt Quốc, và cũng là một trong các thế lực cổ xưa nhất, thậm chí còn vượt xa Thanh Long Giang tông. Nó xuất hiện từ thời đại Cổ triều, nghe nói là nơi ở của thần Kim Quy - vị thần Cổ lão nhất của nước Việt.
Thanh Long Giang tông lão tổ phá không mà đến, tiến tới tòa Thánh địa này.
" Thanh Long đạo hữu, không biết ngươi đến nên không đón tiếp trước, thất kính, thất kính!"
Trong tòa tế đàn giữa hồ, một thân ảnh phi ra, đạp không mà đứng, ngang hàng với Thanh Long giang lão tổ. Đó là một người đàn ông trung niên mặc mộ bộ trường bào trắng muốt, sau lưng may hình một thanh kiếm màu vàng kim. Ông ta có một loại khí thế không giận tự uy, ánh mắt sắc tựa kiếm ý. Nhìn kĩ liền biết thực lực của ông ta không hề yếu hơn so với Thanh Long giang tông lão tổ.
" Đạo hữu ngược lại đa lễ, ta hôm nay kinh động các ngươi, ngày sau sẽ đền đáp. Bây giờ ta có ít việc, muốn được gặp Quy thần, mong đạo hữu chuyển lời cho."
Người đàn ông nhíu nhíu mày một lát, rồi nói:
"Đạo hữu hãy chờ một lúc, ta bẩm báo với ngài ấy."
Lão giả gật gật đầu, mà người đàn ông trung niên phi thân xuống dưới hồ, một lúc sau lại bay lên, nói:
"Đạo hữu, Quy thần đồng ý gặp."
Lão tổ Thanh Long Giang bước xuống hồ nước, theo sự chỉ dẫn của người trung niên rốt cục đi đến đáy hồ. Chỉ thấy nơi đây không ngờ lại có một lớp màng mỏng, giống như gương. Khi bước qua liền đến một nơi khác, có đền đài, miếu mạo,.... đủ loại. Bốn phía là từng đệ tử của Hoàn Kiếm tông đang đi đi lại lại, trên lưng treo một thanh kiếm, phi thường tấp nập.
Rốt cục hai người đi đến một toà núi khổng lồ, trên đó dựng một tòa tế đàn to lớn. Trong tế đàn là một lão rùa hình thể khổng lồ, thân thể phát ra ánh sáng màu vàng kim vô cùng rực rỡ.
"Tiểu hữu gặp ta có chuyện gì sao."
Thanh âm già nua của Quy thần vang lên, mỗi lần nghe vào đều có cảm giác cổ hủ vô cùng.
"Hôm nay đến đây, là muốn được thỉnh giáo Quy thần. Đây có phải là Linh Thuật của Thuận Thiên Kiếm?"
Lão mở bàn tay ra, có mấy mẩu kiếm nhỏ phiêu phù trong đó, kiếm quang mười phần ảm đạm.
Lão Quy thần trầm ngâm không đáp, một lúc sau mới mệt mỏi nói:
"Không sai, là Linh Thuật của Thuận Thiên Kiếm!"
Lão giả nhíu mày, có chút nghi ngờ:
"Quy thần, tại sao Linh thuật của Thuận Thiên kiếm lại xuất hiện ở Phủ Nghệ An ta? Ta còn thấy cả Linh Thuật của ngài còn lưu lại ở đó??"
Đối với vẻ nghi ngờ này của Thanh Long lão tổ, Quy thần chỉ biết trầm mặc mà thôi. Lúc lâu sau lão mới thở dài ra một hơi, nói:
" Tiểu hữu ngươi phải biết rằng có những chuyện không nên biết, không nên tìm hiểu, nếu không có thể đem lại họa sát thân, thậm chí diệt phái diệt môn là chuyện thường tình. Thanh Long Giang Tông của ngươi tuy mạnh mẽ, sừng sững từ thời đại Hậu Lê Hoàng triều, nhưng vẫn có tồn tại thừa sức hủy diệt nó.
Lão giả sắc mặt trầm xuống, cảm thấy vấn đề ngày càng nghiêm trọng.
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Đột nhiên lão Quy thần hỏi một câu rất không ăn nhập với câu chuyện.
"Năm nay ta đã Sáu trăm năm mươi ba tuổi." Lão ta trả lời, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu
"Sáu trăm tuổi, tức khi ngươi sinh ra thì Tây Sơn Đế triều vẫn còn? Thế ngươi biết tại sao Nguyễn Triều Hoàng tộc thành lập chứ?"
"Ta biết rõ, Nguyễn tộc diệt đi Tây Sơn Đế Triều..." Nói đến đây, Thanh Long Giang tông lão tổ cứng họng, dường như nhận ra điều gì đó.
Lão Kim Quy đột nhiên đứng dậy, thân hình run run, nói:
" Thế ngươi nghĩ sao mà Tây Sơn Đế triều sụp đổ? Ngươi nghĩ có kẻ nào ở Nam Việt quốc thời điểm đó có thể sánh với Quang Trung Đại Đế sao? Ngươi nghĩ có bao nhiều tồn tại có thể sánh bằng hắn? "
Vị lão tổ kia ngẩn ngơ, dù đạo tâm lão được rèn luyện qua mấy trăm năm cũng rung động không thôi.
Quang Trung đại đế.
Vị tuyệt thế cường đại, có thể nói đệ nhất từ cổ chí kim, lập ra Tây Sơn Đế Triều, lực ép Vạn Tượng quốc, Chân Lạp quốc, dù là Bắc Minh Đế quốc cũng phải khiếp đảm khi nghe tên hắn. Hắn xuất thân bần nông, nhưng một đường tu luyện đến Đế cảnh, lật đổ hai đại Vương Triều trên nước Việt thời bấy giờ, đánh tan trăm vạn đại quân Bắc Minh Đế quốc, chôn vùi hàng chục vạn đại quân của Xiêm La Đế triều.
Thời đại hắn tại thế, yêu ma không dám hoành hành, ngoại bang không dám ho he, đất nước yên ổn phát triển
" Quang Trung đại đế, chẳng lẽ..."
Lão tổ kia kêu lên, định bụng nói ra thì bị che miệng lại, Lão Kim Quy lắc đầu, cảm thán:
"Có những việc biết cũng không nên nói ra. Tây Sơn Đế triều cường đại đến mức nào chắc ngươi hiểu rõ, nên ngươi tốt nhất hãy biết điều đi. Chuyện ở Minh Dương Thành, cứ một mắt nhắm một mắt mở, bỏ qua đi."
Nói xong thân hình lão Kim Quy cũng biết mất, nhập vào không gian vô tận. Còn Thanh Long Giang tông lão tổ cũng chỉ biết thở dài, tung người bay đi.
" Tai kiếp sắp tới rồi, ta liệu có kịp đột phá, bảo vệ tông môn hay không?"
Lão tổ Thanh Long Giang tông rời đi lúc lâu, thân thể khổng lồ của quy thần của hắn mới hiện ra, lão giọng run run, nói:
" Ngươi nên hiểu cho ta, ta thật sự không thể liều. Các ngươi nghĩ ta là đồ rùa nhát cáy, chỉ biết rụt đầu cũng được, nhưng trăm triệu con dân Nam Việt quốc không phải là trò đùa, lớp hậu bối của Âu Lạc thần tộc cũng không phải là trò đùa!!!"
" Nếu năm đó ta dũng cảm hơn một chút, lập trường kiên định hơn một chút, thì có lẽ mọi chuyện đã khác...."
Hết chương 74
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.