Chương trước
Chương sau
Mấy chục người xung quanh phút chốc lặng ngắt. Nguyễn Văn Bảo cái thằng này cũng chả phải là đỉnh cấp thiên tài, nhưng tu vi cũng đạt đến Luyện khí trung kì, vậy mà một chiêu liền bị đánh bại rồi? Ở đây chủ yếu vẫn là Luyện huyết võ giả, thậm chí có vài tên hơi yếu một chút chỉ là Luyện cốt kì, khoảng cách đến Luyện khí cảnh không hề nhỏ.
"Ta lên."
"Ta nữa."
"Thêm ta.
....
Tuy họ có chút chân kinh nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. Nói giỡn, bọn họ vẫn còn sự kiêu ngạo, sự ưu việt vì mình là người trong các đại gia tộc.
Binh bốp bốp.
Nhưng rất nhanh tất cả mọi người đều bị đánh bay xuống, nhiều tên thậm chí vì tội ăn nói không đúng mực mà còn bị đánh suýt gãy tay, may mà Thành còn lưu lại một ít lực, nếu không thì mấy tuần sau mơ tưởng tập luyện.
Nhất thời trong lòng vô số người vẻ kiêu ngạo liền biến mất, thay vào đó là sự thận trọng hiếm thấy. Đương nhiên, còn có chút ngoại lệ.
"Không tệ, thực lực rất mạnh mẽ, trong Luyện khí bảng cũng có thể xếp hạng không kém."
Một nam thanh niên đi ra, khuôn mặt hiện rõ vẻ cao ngạo đến bất ngờ, và cũng khiến Trần Phong cười lạnh.
Triệu Hào, cái thằng này vậy mà vẫn sống yên ổn!
" Nhưng ngươi nên biết, đây là Minh Dương học viện, không phải là cái chỗ để một con khỉ núi như người nhảy nhót!
Ánh mắt Thành trầm xuống, hai tay xiết chặt, run rẩy, tỏ rõ lòng hắn đang vô cùng tức giận!
Lại dám xem thường hắn, coi hắn là khỉ núi.
"Sao, muốn đánh sao. Ngươi có giỏi thì lại đây, ta chấp ngươi một tay."
Trắng trợn nhục nhã!
Thành không chịu nổi nữa, hai tay vung ra, thi triển tuyệt học mạnh mẽ nhất của mình.
Lão hổ Thượng sơn.
Một trong Nam Việt quốc thập đại vũ kỹ, sánh vai cùng Hùng Kê Quyền, Lão mai quyền!
Cả người hắn lúc này tựa như một con hổ, như một vị chúa sơn lâm đầy kiêu ngạo mà oai phong, khiến nhiều người xung quanh không nhịn được mà lùi lại.
"Vậy mà đạt đến Thế cảnh rồi. Thiên tài, quả thực là thiên tài. Sao Minh Dương học viện chúng ta bây giờ mới biết đến tên nhóc này."
"Thế cảnh, ngay cả chúng ta cũng không thể thi triển ra, vậy mà một tên nhóc này lại làm được. Cái này thật là khó tin."
....
Ở một căn phòng xa xa, bốn người đang chăm chú nhìn về trận chiến giữa Thành và Triệu Hào, không nhịn được tấm tắc khen. Nếu là bốn người bình thường thì thôi, cũng chả ai quan tâm, nhưng một trong bốn người này Trần Phong lại biết một.
Viện trưởng của Minh Dương học viện, Khai Huyệt cảnh cao thủ.
Mà ba người còn lại có thể ngồi cùng bàn với hắn, đương nhiên đều là Khai Huyệt cảnh cấp bậc cao thủ.
Vậy mà bốn người lúc này vẻ mặt kích động, nhìn chằm chặp Thành như mê như say, xem hắn không khác gì một khối bảo vật.
"Linh thể, lại luyện ra Thế cảnh. Minh Dương học viện chúng ta xem ra lại nhiều ra một con quái vật rồi. Hãy chu cấp cho hắn hết thảy tài nguyên, ta muốn thu hắn là đệ tử! Thanh Long Giang tông ba năm thu đệ tử một lần, chỉ còn lại một năm rưỡi thời gian. Nếu ta hết sức tài bồi, không biết chừng sẽ kịp thời đạt đến Nội cương thậm chí Ngoại cương cấp, hoàn thành tiến vào đó, trở thành Thanh Long Giang tông đệ tử hạch tâm, một bước lên trời! Mà chúng ta cũng có thể được ban thưởng các loại đan dược, dược liệu, không chừng có cả Linh dược, Linh đan, giúp chúng ta đi ra một bước này, tu thành Linh hồn, trở thành Linh giả."
Viện trưởng lúc này cười ha hả, mà ba tên Khai Huyệt cảnh xung quanh cũng liên tục gật đầu.
Mà lúc này ở dưới đài, Thành đã tiếp cận Triệu Hào, quyền thế mạnh mẽ chí cực, đem gã đánh cho liên tục lùi lại, thậm chí còn có xu hướng thua trận.
"Đáng chết!"
Triệu Hào hai mắt như phun lửa, miệng lầm bầm không thôi. Trước mặt bao nhiêu người lại bị Thành đánh cho tối tăm mặt mũi, chỉ có thể đỡ đòn, đây là nhục nhã cỡ nào?
Không chịu nổi nữa!
Phanh
Gã vận dụng cả hai tay, trên tay mơ hồ có từng đoàn từng đoàn Chân khí di động, mỗi một chiêu đánh ra liền đem thế công của Thành chặn lại, thậm chí còn đánh lui. Đó là điều đương nhiên, gã vận dụng lượng Chân khí đã đạt đến Tụ khí cảnh, so với Luyện khí sơ kì của Thành cao hơn một đại cảnh giới.
Vốn gã chỉ định xuất ra Luyện khí cấp đỉnh phong Chân khí, nhưng dưới thế công như vũ bão của Thành thì lượng Chân khí đó căn bản là muối bỏ bể, vừa tiến ra liền bị đánh nát. Nên Triệu Hào không thể không xuất ra lượng Chân khí cấp Tụ khí cảnh, nếu không gã sẽ thua. So với thua thì việc vận dụng nhiều Chân khí như vậy vẫn là tốt hơn.
"Hây a!"
Gã hai tay nắm chặt, Chân khí cuồn cuộn lao đến, tựa như lôi, lại mạnh mẽ, cứng rắn như sắt
Thiết Lôi Quyền.
Bành
Hai quyền đánh lên nắm tay của Thành, lập tức ép nó lùi lại, thậm chí khiến nó dần dần có dấu hiệu biến dạng.
"A" Thành khẽ kêu lên, lùi lại mấy bước, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Triệu Hào. Thằng khốn này, quả thực là vô sỉ, lại vận dụng Chân khí đến Tụ khí cảnh!
"Ta đã nói, ngươi đánh không lại ta là đánh không lại ta, nhưng mà ép ta dùng hai tay, ngươi quả thật có chút tài năng. Thế này đi, ngươi tiếp ta mười chiêu, nếu ngươi vượt qua mười chiêu thì ta sẽ xin lỗi ngươi, còn không thì.... Quỳ xuống xin ta đi."
Gã cười hăng hắc, bộ dạng vô liêm sỉ đến tận cùng. Người xung quanh thì không ai hiểu rõ tình hình, chỉ thấy Thành vốn áp chế Triệu Hào, nhưng đột nhiên lại bị đánh bay ra, lại còn có vụ mười chiêu ước định, chỉ nghĩ rằng hắn từ nãy đến giờ chỉ chơi đùa với Thành mà thôi.
Chỉ có Trần Phong biết, trong giây phút đó, Triệu Hào lại vận dụng lượng Chân khí cấp Tụ khí cảnh!
Chó má!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lao lên giã tên này ra bã, để hắn no đòn một bữa. Nhưng cuộc chiến chưa kết thúc, Thành cũng chưa chịu thua, vì vậy mà hắn không thể leo lên, quy củ là quy củ.
Mà lúc này, trong căn phòng kia, bốn cao thủ cũng nhíu chặt mày, lắc đầu thở dài:
"Đáng tiếc, Triệu Lâm cũng là người tài ở Ngoại cương cao thủ, là người có hi vọng trở thành Khai Huyệt cảnh cao thủ sớm nhất trong mấy trăm năm trở lại đây của Minh Dương thành, nhưng không ngờ sinh ra đứa con này quả thật phế vật, tính cách kém cỏi. May mà còn có Triệu Hảo anh trai hắn ngược lại có tiền đồ, nếu không Triệu Lâm chắc tức chết!"
"Với tâm tình hèn mọn, ích kỉ như hắn, chỉ sợ muốn đạt đến Nội cương là hết cỡ, còn cao hơn nữa ư? Không bao giờ."
"Chỉ mong thằng nhóc Thành này không bị cảm xúc lấn át lí trí, chịu lui lại một nếu không phải ăn không ít quả đắng rồi."
.....
"Đồng ý." Thành cắn răng chịu cơn đau từ hai nắm đấm truyền đến, hai mắt chiến ý ngời ngời. Tụ khí cảnh thì sao, hắn trời sinh cứng đầu, nếu đã quyết làm gì phải làm cho bằng được.
"Nếu đã cứng đầu như vậy thì ta cũng giải quyết cho người."
Triệu Hào cười gằn, lại lao thật gần Thành, rồi lại vận dụng Chân khí cấp Tụ khí cảnh, đánh cho Thành đau đớn không thôi.
Ba chiêu, bốn chiêu, năm chiêu, sáu chiêu.....
Triệu Hào mỗi quyền tung ra ngày càng mạnh, uy lực càng nâng cao, đến chiêu thứ bảy liền đánh cho Thành thổ huyết, gần như quỳ xuống.
"Đùa nhau à?"
Trần Phong trên trán nổi gần xanh chằng chịt, trong ống tay từ lúc nào xuất hiện một mũi tên nho nhỏ. Mũi tên làm bằng Lôi hệ ma pháp, tuy chỉ nhỏ cỡ cây đùa, nhưng bắn từ đây đến Triệu Hào thì uy lực không hề kém, tuy không thể đánh hắn trọng thương nhưng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng.
"Này thì chơi bẩn."
Trần Phong thầm nói, nhằm lúc Triệu Hào đang ngưng tụ Chân khí, tay phải khẽ động, lập tức bắn ra Lôi tiễn!
Xẹt~~~~
Mũi tên nhanh đến mức kinh người, với thị giác mấy người ở đây thì không thể thấy được một chiêu này của hắn.
Bành
A ?"
Triệu Hào kêu lên một tiếng, tay phải tê rần, Chân khí nhất thời tán loạn. Hắn tại khoảnh khắc định một chiêu đánh trọng thương Thành, đột nhiên lại bị đánh lén, vỡ tan Chân khí ngưng tụ được.
Cơ hội!
Thành rất nhanh phát hiện điều này, bởi hắn cũng là trời sinh Linh thể, đối với các loại năng lượng phi thường nhạy cảm.
Chỉ thấy đầu gối hắn nâng lên, thụi một cú thật mạnh vào bụng Triệu Hào, rồi chân trái quét ngang, đá bay hắn ra khỏi võ đài.
Hả?
Cái quỷ gì thế?
Đó là tất cả những gì mà những người xung quanh đây nghĩ lúc này. Ai có thể ngờ được, Thành vốn đang bị áp chế sít sao, đột nhiên bão nổi lên, đánh bay người tưởng chừng đã thắng chắc, Triệu Hào?
Luyện khí sơ kì đánh bại Tụ khí cảnh, từ khi nào xuất hiện?
Quá mức trâu bò!
Không biết bao nhiêu thiếu nam ở đây miệng há to ra, tưởng chừng ngay cả một quả trứng cũng có thể nhét vào, còn những thiếu nữ thì ánh mắt lộ vẻ mê ly, nhìn chằm chằm người đang đứng sừng sững trên võ đài.
"Ta thua ư?" Triệu Hào ngơ ngác đứng dậy, ôm một bên má đang sưng húp lên mà kêu gào.
"Các ngươi chơi bẩn, rõ ràng có kẻ đánh lén tao, đánh lên tay ta. Khốn nạn, thằng nào, là thằng nào, mau đi ra đây cho tao."
Gã chửi ầm lên, bi phẫn tột độ. Gã bị thua! Bị thua bởi một con khỉ núi!
Kêu gào chán chê rồi, gã liền quay người, ánh mặt âm trầm đến cực điểm, nhanh chân bỏ đi. Mà mấy người xung quanh liền tránh đường cho hắn đi, không ai dám lên tiếng, không ai dám ngăn cản. Ai lại muốn chọc một tên điên có hậu trường vững chắc?
Những người ở đây không dám, nhưng Trần Phong dám!
"Này, không ở lại xin lỗi à, ý gì đây?"
Triệu Hào quay người lại nhìn hắn, ánh mắt vốn âm trầm nay còn muốn phun lửa!
Cái thằng này, lại là nó.
Gã cả thân thể run run, đã có ý muốn giết người. Hắn vốn đối với Trần Phong hận ý vô cùng lớn, cộng thêm hoàn cảnh bây giờ không khác gì thêm dầu vào lửa. Nhưng nhìn xung quanh có gần trăm người, hắn dùng điên thì điên, cuồng ngạo thì cuồng ngạo, nhưng vẫn có não, đương nhiên cũng không ngu, liền cúi đầu xuống, nghiến răng nói:
"XIN......LỖI."
Gã nói xong liền quay người chạy đi, để lại trên đường từng ngụm từng ngụm máu đỏ thẫm, đen kịt.
" Thành, chúc mừng anh."
Trần Phong là người thứ nhất lên tiếng, vỗ vai hắn. Điều này không khác gì tức nước vỡ bờ, để người xung quanh hét ầm lên, lao về phía Thành với một ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Con người là như vậy, chỉ có chính mình đánh ra tôn nghiêm của chính mình, chứ đừng đợi kẻ khác cấp cho. Điều đó đã được chứng minh qua nhiều đời ông cha, và hôm nay Thành lại một lần nữa chứng minh điều đó. Nếu hôm nay hắn không lên đài, không quyết chiến, thì sẽ có rất nhiều người xem thường hắn, mà 4 vị Khai Huyệt cảnh cấp cao thủ kia càng không biết đến hắn. Hắn cũng sẽ không ngờ rằng một trận chiến này đã đem quỹ tích nhân sinh của mình thay đổi như thế nào.
Thành nở một nụ cười mĩ mãn, gật đầu nhìn mọi người xung quanh. Mục đích của hắn đã đạt được, bởi hắn vốn từ trên Nam Việt biên quan xuống đây, không có người để nương tựa, chỉ có Đăng lão có chút thân thích, nhưng mà sự trợ giúp cũng không nhiều. Nếu không thể hiện một chút thì mọi người sẽ không biết đến hắn, đến lúc đó đừng nói là Linh cảnh, thậm chí có thể dừng lại ở Nội cương, Ngoại cương mà thôi. Linh thể tuy mạnh mẽ, nhưng mà tài nguyên cũng rất quan trọng, võ giả Luyện thể cảnh, sử dụng các loại dược liệu chưa nhiều, nhưng đến Luyện khí cảnh thì khác, lượng dược liệu cần sử dụng rất nhiều, chỉ có thể tập trung trên một bộ phận thiên tài mà thôi, còn những kẻ bình thường? Có khi cả đời chỉ có thể quanh quẩn Tụ khí cảnh!
Ví dụ đơn giản nhất, nếu không có Linh thể, thì mỗi người phải tự rèn luyện thân thể để ngưng tụ Chân khí, với cách làm này thì không biết đến lúc nào mới trở thành Khai Huyệt cảnh cường giả, hấp thu thiên địa Linh khí, gia tăng tu vi. Vì vậy mới có các loại đan dược như Tăng khí đan, Tụ nguyên đan để tăng tốc tu luyện.
Nay các lão cao thủ trong học viện đều đã chú ý đến hắn, rất nhanh hắn sẽ được cung cấp tài nguyên vô cùng sung túc, đủ để hắn tiến cảnh.
" Anh Thành, anh hình như cũng có sử dụng phương pháp Luyện thể đặc thù?"
Sau khi bọn họ tách khỏi đám người kia, Trần Phong liền hỏi.
Thành kinh ngạc nhìn sang Trần Phong, rồi sau đó khẽ gật đầu, đáp:
" Không sai, ta có một môn Luyện thể quyết, tên là Hổ Tượng quyết, gồm có mười hai tầng, ta đã luyện đến tầng thứ tư, có được bốn Hổ lực, tiếp theo nếu có thể luyện đến tầng thứ năm sẽ có năm Hổ lực, tầng thứ sáu sáu, liền có được một tượng lực. Lúc đó ta không cần sử dụng Chân khí, vẫn có thể cùng thằng kia đánh một trận."
Nghe hắn trả lời khiến cho Trần Phong không khỏi ngạc nhiên. Uy lực của bộ Luyện thể quyết này so với Kim thân thập biến quyết đều không kém, thậm chí còn hơn. Bởi vì Kim thân thập biến quyết tuy là Linh thuật, nhưng mà chỉ là tàn quyển, sớm bị gã Linh giả tán tu kia chỉnh sửa, rớt xuống vũ kỹ, đương nhiên là không thể so với Hổ Tượng quyết hoàn chỉnh được. Hắn luyện Kim thân đến tầng thứ năm đỉnh, cộng với Chân khí liền có thể cùng Luyện Khí đỉnh phong võ giả va chạm chính diện mà không bị thương nặng.
" Nghe em nói như vậy, xem ra em cũng tu thành một môn Luyện thể đặc thù? Nếu không thì làm sao có thể một mình đánh tan Hắc Long Bang?"
" Đúng rồi. Em cũng tu luyện một môn Luyện thể, tên là Kim thân thập biến quyết, đã đến tầng thứ năm. Nếu anh không chê, chúng ta có thể....."
Hai người ánh mắt trao đổi, đều hiểu ý tứ lẫn nhau, liền cười ha hả. Nếu mỗi người có thể tìm hiểu phương pháp Luyện thể đặc thù của người kia thì sẽ thu được lợi ích vô cùng lớn.
Giữa lúc hai người đang cười vui vẻ, đột nhiên Triệu Minh giọng trầm trọng, nói:
"Khoan hãy cười, mọi chuyện chưa xong đâu."
Hết chương 49
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.