Vũ gia cũng không hiểu mấy cái đó, người duy nhất Vũ Khánh Cương có thể nhờ giúp đỡ, chỉ có Đỗ Tử Hiên giúp bọn họ chọn chỗ thôi.
Đỗ Tử Hiên nhận được điện thoại, không nói nửa ngày, cuối cùng rất trầm trọng nói với Vũ Khánh Cương: “Chờ tôi trở lại!”
Đỗ Tử Hiên dùng tốc độ nhanh nhất trở lại.
“Nhà cậu thật giỏi!” Đỗ Tử Hiên thấy mấy lão học giả lão chuyên gia đó, kích động trở về giơ ngón tay cái với Vũ Khánh Cương.
“Không phải anh nói nơi này không thành vấn đề sao?” Vũ Khánh Cương cũng sắp hỏng mất rồi được chứ? Nhà họ ngay cả nền còn chưa kịp xây nữa, cái này lại muốn ra tay?
“Tôi nói, nếu cậu tin lời của tôi, vẫn là nghe theo con đường mà tôi chỉ cậu đi!” Đỗ Tử Hiên cũng biết chuyện này mình làm không đến nơi đến chốn, Vũ gia người ta cũng không muốn chỉ làm giàu dựa vào cái này, cũng không thiếu tiền, chỉ muốn làm ít chuyện hồi báo quê nhà một chút thôi.
“Anh Đỗ, anh cũng biết tình huống nhà tụi tui rồi đó, không sợ anh chê cười, những năm này tuy tụi tui không thiếu tiền, nhưng lại thiếu đầu óc.”
“Cái này nghĩa là gì?”
“Đầu óc nhà tụi tui đều sử dụng không tốt, đứa nhỏ sử dụng tốt thì còn đang đi học. Anh Đỗ, anh liền chỉ cho anh em một con đường sáng đi.”
“Đầu tiên, chỗ này cậu không nhường cũng phải nhường, cái này liên quan đến vấn đề thành tích của châu, mấy cái này nói cậu cũng không hiểu, cậu chỉ cần biết rằng, anh Đỗ nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/58821/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.