Lúc này hắn có kinh nghiệm, trước khi giao hàng, cho người xử lý đồ đạc trong nhà, cái gì cũng không mang theo, ngay cả nhà cũng bán, sau khi giao hàng, mang theo một nhà già trẻ trực tiếp lên huyện, mẹ nó chứ, cái chỗ này thật sự là ở không nổi!
Bởi vì Vũ gia gặp may mắn, thanh danh càng ngày càng vang dội, từ trong làng, tới trong thôn, tận đến quận, một đám đều nhìn nhà bọn họ, hâm mộ ghen tị có biết không (gào thét -ing)!
Kẻ lừa đảo kia khóc lóc trở về tìm hắn, hắn cùng ba đứa cháu lớp 7 lớp 8 lớp 9 trong nhà đem cái kẻ lừa đảo kia đánh một trận lại một trận.
Lúc trước lừa tiền xong liền bỏ chạy, vừa nhìn thấy có lợi liền trở lại, muốn tiền không có, tìm đánh ngược lại có thể thỏa mãn mày.
Một nhà lớn nhỏ lại đến một chỗ mới, tạm thời cũng không dám ở khách sạn, mà tìm nhà nghỉ ngủ lại.
May mắn trong túi có tiền, đến chỗ nào cũng không lo.
Ba người lớn ngồi cùng nhau, nhìn một đống tiền ngẩn người.
Một trăm vạn có thể làm gì?
Rất đơn giản, Vũ Khánh Cương chia rất tốt: “Bỏ năm mươi vạn, mua năm cái nhà lầu, mỗi cái mười vạn, anh hai chị hai ở một cái, thằng hai thằng ba thằng tư tương lai kết hôn mỗi đứa một cái, dư lại một cái em ở, lấy ba mươi vạn, tiền học của mỗi đứa nhỏ mười vạn, còn thừa hai mươi vạn, tiêu vặt!”
“Dẹp đi dẹp đi!” Vũ Quốc Cương vung tàn thuốc: “Có thể tiêu cả đời à? Mày cái đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/58818/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.