Ba đội trưởng an ninh đều rất có lòng tin đối với chính mình, đối với bạn bè, bọn họ nói bắt toàn bộ thì nhất định là bắt toàn bộ, làm sao còn có thể sót chứ?
Nhưng mà kết quả cũng rất là mất mặt, mấy người bọn họ đều thay phiên đi xem dấu giày trên cửa sổ, lại có người chuyên môn lấy mẫu, khoa tay so sánh với bàn chân của bốn cái bánh chưng kia, lại không có một cái nào trùng!
Không thể không thừa nhận sự thật, ông chủ với ông chủ, đơn độc trực diện kẻ xấu!
“Ông chủ, xin lỗi, chúng tôi sơ sót.” Mấy đại lão gia đều rất xấu hổ, cảm thấy thật có lỗi với tiền lương và tiền thưởng mà ông chủ trả cho, với cả đãi ngộ phúc lợi tốt như vậy nữa.
“Đừng! May mà các anh không bắt được người, nếu bắt được tôi mới khóc đây!” Hứa Tư Văn từ hình thức cuộn thịt gà bò ra ngoài, bên trong mặc áo ngủ bên ngoài bọc áo ngủ, duỗi chân đá đá một cái bánh chưng hình người trong đó, ngáp một cái: “Cương tử anh xem rồi làm đi, em lên đây, ngủ một hồi, lúc này trời còn chưa sáng nữa, mấy người nói xem sao mấy người không thành thật ngủ cứ nhất định phải đi ra làm trộm chứ…”
Hứa Tư Văn chủ động tự mình rời đi, kỳ thực chính là ra ngoài lánh đi, bởi vì y nhìn thấy mặt ông chủ Vũ kéo kéo còn dài hơn mặt ngựa, đen như mực nước, không tránh đi y sợ sau khi ông chủ Vũ bạo phát thì mặt mũi quá thảm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2976138/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.