Cao lão tiên sinh không có ý tức giận, càng không có bộ dạng nổi giận, mỉm cười nhìn Hứa Tư Văn, đối với người đệ tử cuối cùng thu nhận lúc tuổi già này, thực sự là càng ngày càng hài lòng.
Đệ tử quan môn của ông, cũng giống ông, chỉ thích nghiên cứu học vấn, làm nghiên cứu, không thích mấy thứ ngổn ngang.
“Không đi thì không đi vậy, chờ hắn hỏi tới, ta cứ nói như vậy, cậu đừng có áp lực, hắn cũng chỉ là người, cũng không phải ba đầu sáu tay, sợ hắn làm gì? Cậu là học đệ của hắn không phải đại thần của hắn, quản trời quản đất còn quản tới trên người cậu à?” Cao lão tiên sinh mặt mày hớn hở, rất có ý tứ “chuyện gì cũng có lão sư làm chủ cho cậu”!
Hứa Tư Văn có chút choáng váng, đây là tình huống thế nào?
“Ngôn Ngọc, tên tự của cậu đúng không?”
“Đúng.”
“Ừm, Ngôn Ngọc à, con hổ Đông Bắc của cậu, thật không đơn giản, giả heo ăn hổ, phiên bản người thật!”
“A?”
“Nếu hắn không nói với cậu, thì tự có suy tính của hắn, cậu không cần chú ý, lúc không có chuyện gì liền cùng hắn về quê nhà xem xem, à, ăn nhiều cá ngân kia một chút, thứ tốt đó.”
“A!”
“Đứa nhỏ này, sao lại ngây ngốc vậy?” Trong miệng Cao lão tiên sinh nói Hứa Tư Văn ngốc, nhưng biểu tình cũng không phải chuyện như vậy.
Hứa Tư Văn: “…”
Hai người tán gẫu, vẫn luôn là Cao lão tiên sinh chủ đạo, đa số thời điểm Hứa Tư Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2976084/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.