“Không tồi!” Vũ Khánh Cương rũ mí mắt xuống nhìn một chút.
“Đế giày rất mềm.” Hứa Tư Văn cũng bỏ chiếc giày nhỏ vào trong giỏ mua sắm, thế nhưng bên cạnh còn có hai kiểu dáng mới lên kệ, y vươn tay muốn sờ sờ, hai đôi có hình thức chưa từng thấy này cũng thật đáng yêu…
Vũ Khánh Cương nghe Hứa Tư Văn nói, thật muốn len lén liếc mắt, có thể không mềm mại sao?
Sau đó thấy vợ lại muốn bắt đầu cuồng mua, nhanh chóng ngăn cản: “Bé con mới bao lớn chứ? Em có mua giày cho nó, nó còn có thể mang đi tản bộ sao? Một cái có ý tứ thôi là đủ rồi, đồ vật hai ngày nay em mua, trong phòng bệnh cũng sắp không còn chỗ đặt rồi.”
“A?” Hứa Tư Văn chớp chớp cặp mắt to, ngượng ngùng nhìn Vũ Khánh Cương cười cười: “Hình như em có hơi cao hứng quá, ha ha…, hôm nay là ngày Adela với Hữu Tài xuất viện về nhà, liền muốn mua một ít đồ mới…”
Bản mặt bự của Vũ Khánh Cương kéo còn dài hơn mặt ngựa.
Hứa Tư Văn vừa nhìn liền biết hắn đang mất hứng!
“Anh làm sao vậy?” Hai người mang theo đồ đạc đi ra, sau khi ngồi vào trong xe, Hứa Tư Văn rất chăm chú nhìn Vũ Khánh Cương hỏi.
Kỳ thực hai người bọn họ chênh lệch rất lớn, bất luận là nhân sinh quan hay là giá trị quan, cùng với trình độ nhận giáo dục, góc độ đối nhân xử thế, chấp nhận ở cùng nhau lâu dài, hai người đều tận lực đi tìm hiểu đối phương, đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2976049/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.