“Không thể bán cũng không liên quan, tặng người khác, bản thân người nhà dùng, còn không nữa, thì cho mấy cậu làm xe bus mà lái, chỉ cần chất lượng tốt, đắt một chút thì đắt một chút.” Vũ Khánh Cương càng nói càng cảm thấy ý của mình không sai: “Tiểu Phùng, cậu xem thế nào? Chít một tiếng đi chứ?”
“Ông chủ, ý nghĩ của ngài rất tốt, chỉ là nếu như muốn thực hành, có rất nhiều công việc cần chuẩn bị ở giai đoạn đầu, chẳng hạn như, đầu tiên ngài phải có một xưởng chế tạo ô tô, thứ hai, phải có nhân tài chuyên về phương diện này, thêm nữa, chính là vật liệu cần cho chế tạo.” Phùng Tấn Thần đẩy đẩy kính mắt viền vàng trên mũi: “Ngài xác định sao?”
Vũ Khánh Cương duỗi cánh tay giống như móng giò đập đập vai Phùng Tấn Thần: “Tiểu Phùng à, cậu biết chiếc xe của tui bao nhiêu tiền không? Phí chuyên chở gì đó gộp lại, ba chiếc xe như vậy, đủ cho tui tự làm ra một cái nhà máy rồi! Với lại, chung quy cũng là đồ nước ngoài, nếu đồ của chúng ta tốt, dù cho giá đắt, cũng không sợ đứt hàng!”
“Ông chủ, ngài nghĩ nhiều quá rồi.” Phùng Tấn Thần không dấu vết tách ra khoảng cách với Vũ Khánh Cương, chính ông chủ không cảm thấy thế nào, nhưng vai hắn không chịu nổi đòn nghiêm trọng.
“Tui nghĩ rồi, sau này xe làm ra, phân đẳng cấp, chúng ta tự mình dùng, đều làm rắn chắc, chống đụng như xe tui vậy! Loại hai thì liền làm thành đạn cũng bắn không qua; loại ba hả, lắp cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2976005/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.