Hứa Tư Văn cầm cái muỗng bưng bát đựng canh đem canh còn dư lại đút xuống hết cho Vũ Khánh Cương: “Buổi tối ăn chút ít là tốt rồi, bây giờ anh không thể động đậy nhiều, chỉ có thể nằm ở trên giường tu dưỡng, nếu đến ngày mai thời gian này, qua hai mươi bốn tiếng còn không có vấn đề lớn lao gì, hẳn là sẽ không sao.”
“Vì sao nhất định phải chờ tới lúc ấy?” Kỳ thực Vũ Khánh Cương không thích ở lại bệnh viện cỡ nào, vợ cho hắn ăn khổ qua, bác sĩ cho đơn thuốc, y tá phát thuốc cho hắn, thật là khiến người ta không thích mà!
“Sợ đầu anh có bệnh.” Hứa Tư Văn thu bộ đồ ăn lại, không để cho Vũ Khánh Cương ăn thêm, buổi tối ăn nhiều mà hắn lại không thể đi ra ngoài tản bộ, phần lớn ăn vào đều bị tích lại.
Buổi tối Hứa Tư Văn cũng ăn ít, nhất là bây giờ y còn không có khẩu vị, miễn cưỡng cùng Vũ Khánh Cương ăn nửa bát cơm.
Đây là xem ở việc cơm nước đều là y tự mình nấu, thiếu dầu thiếu muối thanh đạm, muốn như đổi thành cái loại mà ông chủ Vũ thích, phỏng chừng ngay cả nửa bát cơm y cũng ăn không vô.
“Sao em chỉ ăn một chút vậy? Còn không đủ cho mèo nhai một cái nữa.” Kỳ thực Vũ Khánh Cương cũng chưa ăn no, nhưng mà vợ không đút, nói vì muốn tốt cho hắn, hắn cũng liền không ăn, dù sao thì cũng nằm không cho nhúc nhích, ngược lại là vợ, ăn cũng quá ít, hắn thật vất vả nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2975999/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.