“Vợ, anh thật sự không biết bà cô kia làm gì cả!” Vũ Khánh Cương bỏ điện thoại xuống liền nhào tới Hứa Tư Văn, tư thế hận không thể lập tức chứng minh mình là vô tội.
Hắn cảm thấy mình quả thực không thể oan hơn nữa, người ngồi ở trong nhà, phiền phức tự tìm tới cửa!
“Vậy sao cô ta lại chỉ tên điểm họ tìm anh?” Kỳ thực Hứa Tư Văn biết Vũ Khánh Cương nhất định là vô tâm, có điều dạy dỗ không khắc sâu, hắn liền không biết giữ một khoảng cách với người ta.
Đương nhiên, mấy cái khoảng cách bình thường, Hứa Tư Văn tin tưởng Vũ Khánh Cương tuyệt đối có thể nắm giữ đúng mực, nhưng có vài lúc, không phải bạn nắm giữ đúng mực, đối phương liền có thể biết bạn có ý gì, rất nhiều lúc, những người kia tình nguyện giả vờ ngây ngốc, cũng muốn dán lên người bạn.
“Anh nào biết được!” Vũ Khánh Cương xoay quanh Hứa Tư Văn giống như chú chó bự không ăn được xương: “Cái này không phải là bới lông tìm vết sao!”
“Anh đó!” Hứa Tư Văn cũng bị xoay tới xoay lui đến choáng váng: “Chính anh xử lý cho tốt đi, hiện giờ người trong công ty đều chờ xem biểu hiện của anh đó.”
“Vậy còn em?” Vũ Khánh Cương xoa xoa đầu ngón tay, đáng thương trông mong nhìn Hứa Tư Văn, nếu như vợ không để ý, nhiều người hơn nữa xem trò vui thì cũng có tác dụng gì?
“Em đương nhiên là người đầu tiên nhìn chằm chằm anh rồi!” Hứa Tư Văn trắng mắt liếc Vũ Khánh Cương một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2975990/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.