Tuy rằng Hứa Tư Văn không biết rốt cuộc Vũ Khánh Cương muốn làm thế nào trả thù lại, thế nhưng nhìn ra được, Vũ Khánh Cương là người không ăn được thiệt thòi.
Giống như chính hắn nói vậy, cái gì hắn cũng có thể ăn, dù là thịt thối cũng có thể nhai nhai hai cái, chỉ không ăn thiệt thòi!
“Anh cũng đừng cậy mạnh nha? Phải bo bo giữ mình hiểu không?”
“Không hiểu.”
Hứa Tư Văn: “…!”
Vũ Khánh Cương dùng một đôi mắt đặc biệt hồn nhiên nhìn y, sáng loáng viết: cầu giải mê hoặc cầu giải đáp cầu giải thích.
“Anh trả thù thì trả thù, nhưng đừng để cho người ta nắm được bím tóc (nghĩa là nắm được nhược điểm),làm không cẩn thận, anh trả thù xong thì người khác sẽ trừng trị anh đó, hiểu không?”
“Em chỉ cần bảo anh cẩn thận chút đừng để dính ướt luôn bản thân, không phải anh liền hiểu sao!” Vũ Khánh Cương bỗng tỉnh ngộ, vợ đây là lo hắn không để ý, bị người ta túm đuôi.
“Được rồi, chính là ý này.” Hứa Tư Văn xoa mặt, đối với cách nói địa phương của Đông Bắc, y cảm thấy y còn phải đi nghiên cứu một chút.
“Yên tâm đi, anh biết sức ăn mình bao nhiêu mà, khẳng định sẽ không để quá sức!” Vũ Khánh Cương chỉ thiếu nước chỉ tay lên trời mà phát thề thôi.
Ngày thứ ba hai chồng chồng mới đến công ty, bởi vì hiện tại không cần vật biểu tượng là Vũ Khánh Cương đi ra ngoài xã giao, Vũ Khánh Cương cũng có chút thời gian, Hứa Tư Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2975956/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.