Tuy rằng ông chủ Vũ cực lực tìm, nhưng đáng tiếc không tìm được chỗ thích hợp.
Hứa Tư Văn cũng từ trong điện thoại nghe được tiếng người huyên náo bên phía Vũ Khánh Cương.
“Em chỉ hỏi một chút xem anh sao rồi, không có chuyện gì khác, buổi trưa anh an bài thế nào? Có phải xã giao uống rượu không?” Hứa Tư Văn cũng không biết tại sao, trong lòng luôn hoang mang rối loạn, y nghĩ có thể là việc Triệu Thục Đình lần trước lưu lại di chứng.
Cho nên ngay từ sáng sớm, y chưng diện cho Vũ Khánh Cương đặc biệt dụng tâm, một thân trang phục hiện giờ của Vũ Khánh Cương, muốn tìm một kiểu phối với nó thoạt nhìn như trang phục tình nhân, cũng không dễ như vậy. Coi như là bỏ sức thật lớn tìm được vải giống vậy, thì từ lúc bắt đầu cắt may đến lúc mặc lên người, cũng phải cần thời gian mà nhỉ?
Tới lúc ấy, y đã sớm đổi một bộ da khác cho Vũ đại lão hổ rồi.
Bởi vậy có thể thấy được, kỳ thực, Hứa Tư Văn cũng không phải chủ nhân hào phóng gì, chỉ là y ở trong cuộc, không thấy rõ mà thôi, còn nghĩ mình lòng dạ rộng rãi cỡ nào.
“Buổi trưa khí trời quá nóng, người cũng nhiều, lại náo nhiệt, ai còn thật sự ăn thứ gì chứ? Chờ đến chạng vạng mát mẻ chút, mới chính thức mở tiệc đãi khách, lúc đó trung tâm thương mại cũng vừa ngừng buôn bán.” Vũ Khánh Cương không tìm được vị trí yên tĩnh, chỉ có thể nói chuyện lớn một chút, làm cho vợ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2975935/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.