Ngày hôm sau, Hứa Tư Văn không thể rời giường, mơ mơ màng màng hình như bị Vũ đại lão hổ ôm, y thật sự là quá buồn ngủ, tối hôm qua Vũ đại lão hổ giống như ăn cái thuốc kia vậy, bình thường đã có thể đủ giày vò y rồi, đêm tân hôn cũng không biết chỗ nào chạm vào điểm manh của hắn, lại giằng co một buổi tối, kết thúc lúc nào Hứa Tư Văn cũng không có ấn tượng. 
Chờ y mở mắt lần nữa, còn có chút ngây người. 
Đây không phải căn phòng của Vũ Khánh Cương trong đại viện Vũ gia sao? 
Mơ mơ hồ hồ chậm rãi bò dậy, cảm giác trên người rất vô lực, trên da đều là ký hiệu Vũ đại lão hổ lưu lại: “Chờ đi, nhìn xem em có cắn lại không!” 
Ở trên thì giỏi lắm à? 
Nhìn xem cắn y đến thê thảm không nỡ nhìn này! 
Rèm cửa sổ trong phòng không mở ra, u tối khiến trong phòng thoạt nhìn như là ban đêm, nhưng Hứa Tư Văn cảm thấy không nhất định là ban đêm, nếu là ban đêm, Vũ đại lão hổ không thể không trở về ổ, để y một mình nằm trên giường. 
Chậm rì rì rời giường, xử lý xong chính mình, phòng cũng dọn dẹp xong, lúc này Hứa Tư Văn mới đẩy cửa ra xuống lầu, trong phòng khách thậm chí đang có khách ở đó! 
“Người anh em, cậu nên tin ông anh đây một lần đi! Đều là do nó tự mình chơi đùa phá hỏng chuyện, không phải ý tứ của tôi đâu!” Lão nam nhân nói chuyện rất thành khẩn cũng rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2975890/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.