Kỳ thực Vũ Khánh Cương đang đứng ngay ngoài cửa, chỉ có điều nghe thấy hai người trong phòng tranh luận, không có đi vào mà thôi, hắn biết ý tứ của vợ, tiểu tử thúi hôm nay may mắn, có vợ cảnh tỉnh nó, chứ đổi thành hắn, thì đã sớm dùng cành liễu quất rồi, cho nó biết, hoa tại sao lại đỏ như vậy! 
Thô lỗ mở cửa, Hứa Tư Văn cười nhìn Vũ Khánh Cương thở hổn hển mang theo đồ vật tiến vào, Vũ Phẩm Tường rụt cổ một cái, cậu thật sợ ông chú vừa tới liền đánh cậu. 
“Ăn cơm!” Nhìn thằng cháu út như vậy, Vũ Khánh Cương giận không có chỗ phát tiết. 
“Được rồi được rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại đưa cháu về trường học, hiện tại chính là lúc mấu chốt, cháu cũng không muốn làm lỡ chương trình học đi?” Hứa Tư Văn ở giữa hai người xoa dịu. 
“Dạ.” Vũ Phẩm Tường cúi thấp đầu ăn đồ ăn, không dám ngẩng đầu liếc nhìn ông chú của cậu một cái, ông chú nóng giận thật sự là lục thân không nhận. 
“Em cũng ăn đi, cẩn thận dạ dày khó chịu.” Vũ Khánh Cương đối với vợ là ấm áp như gió mùa xuân, thế nhưng vừa quay đầu, đối với Vũ Phẩm Tường lại đổi thành bộ dạng khủng long phun lửa: “Mày cũng ăn nhiều một chút, để chịu được đánh!” 
Vũ Phẩm Tường run run một cái. 
“Hừ! Hiện tại biết sợ à, sớm nghĩ tới đi?” Vũ Khánh Cương thực sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày biết ai gọi điện thoại cho tao không?” 
Vũ Phẩm Tường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2975879/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.