May là Vũ Khánh Cương phản ứng nhanh, lúc nằm úp sấp ngã vào, thắt lưng dùng sức ở giữa không trung, làm một cái Càn khôn đại na di với vợ, biến thành hắn ở phía dưới làm đệm thịt cho vợ, còn vợ thì nằm nhoài trên người hắn, mà sau lưng hắn, lại là sàn nhà, may là trên sàn nhà còn trải một tầng thảm trải sàn thật mỏng giảm bớt một chút.
Hắn té xuống cũng là “hự” một tiếng!
Đặc biệt rõ ràng!
Bốn người lớn nhìn hai tên nhóc ngã vào, phản ứng khác nhau.
Ba Hứa là trợn mắt trừng trừng, anh hai Vũ gia là thở hổn hển như trâu, mẹ Hứa lại là không biết làm sao, chị dâu Thúy Hoa lại là chỉ hận rèn sắt không thành thép!
Hứa Gia Văn mang theo Trình Mỹ Lệ cùng tiểu Nữu Nữu mới vừa tỉnh ngủ, nghe thấy động tĩnh mở cửa liền thấy Hứa Tư Văn đặt ở trên người Vũ Khánh Cương, mà Vũ Khánh Cương thì lại là ngã vào trước mặt bốn người lớn.
Hứa Tư Văn bị bắt tại trận, hự hự hự nghẹn đến sắc mặt đỏ chót, nhỏ giọng gọi người: “Ba mẹ, anh hai Vũ, chị Thúy Hoa.”
Vũ Khánh Cương ở dưới người y rầm rì giả bộ đáng thương, vừa nãy té một chút tuy rằng không nặng nhưng cũng không nhẹ, đặc biệt là, ông chủ Vũ rất biết nhìn mặt đoán ý, sắc mặt bốn gia trưởng không phải dễ nhìn cỡ nào…
“Mày cái đồ não phẳng!”
“Thằng con kém cỏi!”
Câu đầu tiên là anh hai Vũ gia mắng Vũ Khánh Cương, câu sau là ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2975874/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.