“Vợ à, em xem mặt em một chút đi, mới vừa có chút khí sắc, sao lại không biết tốt với mình một chút chứ? Nếu anh không ở đây, có phải em muốn làm cả đêm với đám người điên kia không? Em có thể nghĩ cho mình một chút không, đừng để cho anh luôn lo nghĩ mà, nha!” Vũ Khánh Cương vùi đầu trong lồng ngực Hứa Tư Văn rầu rĩ.
Con người Hứa Tư Văn có chút thích mềm không thích cứng, nếu như Vũ Khánh Cương ầm ĩ với y, cho dù là vỗ bàn đập ghế với y, thì cũng khiến y dễ chịu hơn so với việc mềm nhũn như thế, hiện tại Hứa Tư Văn chính là không có sai thì cũng thành có sai rồi!
Cái này có cảm giác như có sức lại không có chỗ để đặt vậy!
“Em biết rồi.”
Cảm giác được người khác quan tâm quản lý, khiến Hứa Tư Văn sau khi cảm động, càng nhiều hơn chính là ủy khuất, đây chính là hổ Đông Bắc của y đó.
Hơn nữa Hứa Tư Văn ý thức được, sau khi Vũ Khánh Cương đi cùng với y, liền theo bản năng kéo dài khoảng cách với người bên cạnh.
Đây không phải là yêu cầu của Hứa Tư Văn, mà là Vũ Khánh Cương rất tự giác, trước đây lúc ở Đông Bắc Vũ Khánh Cương cũng không quá chú ý mấy cái này, đàn ông Đông Bắc hào phóng hầu như mọi người đều biết, nhưng bây giờ Vũ Khánh Cương nguyện ý vì y, hoặc là nói, để cho y an tâm, thu liễm tính không câu nệ tiểu tiết của mình, cho y sự tôn trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2975828/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.