Vũ Khánh Cương uy hiếp không những không thể đạt được mục đích, người xem náo nhiệt bên cạnh phản kích trước: “Chú Xương, từ bên trái qua chặn hắn lại!”
“Mau! Mau! Thiếu một chút liền đuổi kịp!”
“Chú Xương chạy thật là nhanh!”
“Trời ạ! Sắp đuổi kịp rồi!”
Hứa Tư Văn nhìn một màn náo loạn trước mắt có chút không biết làm sao, cuối cùng chỉ đành làm bộ đáng thương nhìn mẹ mình.
“Không có chuyện gì, cơn giận này của ba con chung quy là phải xả ra mới tốt, chúng ta đứng ở cửa xem trò vui là được rồi.” Mẹ Hứa một tay lôi kéo Hứa Tư Văn, một tay kia lôi kéo Trương Lam Hà, miệng dặn dò đứa con lớn: “Đi giúp một tay.”
“À.” Anh hai Hứa gia mới vừa đi một bước, liền dừng, quay đầu truy vấn mẹ Hứa: “Giúp ai ạ?”
Không chờ mẹ Hứa tuyên bố đáp án, ông chủ Vũ liền vọt lại đây, tiếp nhận Hứa Tư Văn tay liền không buông ra, siết chặt giống như bảo bối, mắt chăm chú nhìn y, ánh mắt kia đáng thương vô cùng.
Anh hai Hứa gia vừa nhìn tình hình này, được rồi!
Không chờ mẹ nói rõ, tự hắn đi tới đỡ ba đang thở hổn hển đi về phía cửa lớn, mẹ Hứa đã dẫn người đứng ở cửa lớn chờ.
Vũ Khánh Cương nhìn ba vợ cùng anh vợ tới đây, hơi rụt lui về phía sau Hứa Tư Văn, anh nói xem khổ người anh lớn như vậy, thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của Hứa Tư Văn chống đỡ được anh sao?
Hứa Tư Văn nhìn ba ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2975811/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.