Cho dù là ở trong mộng, Hứa Tư Văn cũng nhíu mày, mùi vị này quá khó ngửi, mặn mặn thúi thúi giống như chao. 
Loại đồ ăn này đừng nói là ăn vào trong bụng, y nhìn thấy thôi cũng đã nhượng bộ lui binh, mấy thứ như chao cùng sầu riêng, y vĩnh viễn cũng không thích nổi. 
Cho nên lúc vừa ngửi thấy mùi vị khác thường, cho dù đang ngủ, y cũng cau mày, lúc tỉnh lại tâm tình tuyệt đối tối tăm. 
Việc đầu tiên sau khi Hứa Tư Văn bò dậy, chính là kéo màn mở cửa sổ ra cho thông gió để thở, một luồng hơi lạnh xông tới mặt, tuy rằng lạnh băng nhưng lại tươi mới! 
“Ai nha!” Tài xế Vũ lập tức tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy kỹ thuật viên Hứa đang tự tìm đường chết. 
“Trong phòng có mùi gì vậy?” Hứa Tư Văn thối mặt trợn tròn mắt. 
“Mùi gì chứ? Ngày lạnh muốn chết cậu mở cửa sổ làm cái gì hử?” Tài xế Vũ trở mình một cái liền bò dậy, cánh tay to dài duỗi một cái muốn kéo cửa sổ lại, bên ngoài bay đầy hoa tuyết kia kìa, phòng bệnh cao cấp đến đâu, cũng không thể hành hạ như thế được. 
“Hả?” Hứa Tư Văn biết mình không ngăn được tài xế Vũ, cũng không cùng phân cao thấp với hắn, chỉ là thời điểm tài xế Vũ tới gần y, mùi vị đó càng đậm chút. 
Hứa Tư Văn lập tức giống như một chú cún con, cái mũi ngửi ngửi liền tìm kiếm trên người tài xế Vũ, mùi vị này là trên người tài xế Vũ à? 
Nhất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2975725/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.