Sáng hôm sau, mặt trái Dư Duyệt đã to hơn, không thể không đeo khẩu trang được, uống hai viên thuốc giảm đau, rồi mới đi ra cửa.
Tịch Thành Nghiễn tới công ty trễ hơn cô nhiều, chỗ ngồi Dư Duyệt ngay cửa phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn, chỉ cần anh vừa đến sẽ có thể nhìn thấy cô liền. Mỗi ngày, thấy anh tới, cô lập tức đứng lên chào hỏi, nhưng hôm nặng không biết làm sao, Tịch Thành Nghiễn cố ý đi mạnh chân, Dư Duyệt cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên một cái.
Chẳng lẽ làm việc nhiều quá nên đầu bị hư luôn rồi sao? Tịch Thành Nghiễn không nghĩ nhiều, cầm máy tính vào trong phòng xử lý công việc, mãi đến gần trưa, anh chợt nhớ, gần đây có một tài liệu do Dư Duyệt phụ trách, nên liền gọi cô vào, vừa ký văn kiện vừa hỏi: “Tài liệu trạm nước có đủ chưa, tuần sau sẽ dùng tới rồi.”
“Đủ.” Mặt Dư Duyệt sưng vô cùng to, ngay cả nói chuyện cũng không rõ, cố hết sức mới phun ra được từng chữ, “Tôi đã cho người mang tài liệu đến sân bay gửi cho chi nhánh công ty rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Tịch Thành Nghiễn vừa lòng gật đầu, đặt cây viết xuống, vừa định nói điều gì, anh chợt chau mày, “Dư Duyệt, cô có tật xấu gì vậy, đầu cô sắp rơi xuống đât rồi kìa.”
Cô là thư ký của anh, hình tượng của cô không đại diện cho cô, mà còn đại diện cả cho anh, dù sao cũng không nên bày ra bộ dáng rụt rè như vậy, cả đầu cũng không chịu ngẩng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-trong-tay/2952573/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.