Chương trước
Chương sau
– Edit by Link –
Bạch Cố Kiềm ra tay rất tàn nhẫn, Tiêu Bân Bân và Tiêu Thành không dám gióng trống khua chiêng đi tới bệnh viện mà được Trương Tình dẫn tới một phòng khám. Bác sĩ phòng khám nhìn thấy vết thương của hai người họ cũng tê dại da đầu, biết chắc chắn bọn họ không dễ chọc nên yên lặng băng bó vết thương, không dám nói nửa chữ.
Tiêu Bân Bân cũng không biết Bạch Cố Kiềm cắt ở đâu mà không thấy máu, nhưng lại đau tới mức gã ta giơ tay cũng không giơ nổi, không nhìn vào vết thương còn tưởng là mình bị cây đao rạch ra một lỗ lớn nữa.
Trước khi khâu vết thương có tiêm một mũi thuốc tê, cuối cùng gã ta cũng khôi phục lại chút thần trí…
Trương Tình nhìn sắc mặt hai người tái nhợt, đứng bên cạnh khóc lóc.
“Cho dù tên đó có là quái vật thì bên bọn con nhiều người thế mà cũng không đánh lại nó à?”
Tiêu Bân Bân gật đầu: “Nó đâu chỉ là quái vật thôi đâu, không biết trong tay nó cầm đao gì mà tốc độ tay nhanh đến mức không thấy rõ hình bóng. Nếu không phải mẹ kịp thời chạy tới thì e là con và Tiêu Thành đã mất mạng rồi.”
Trương Tình sợ hãi: “Sao nó dám chứ? Giết người là phạm pháp đó!”
“Thế lực nhà họ Bạch lớn như vậy, loại chuyện nhỏ này dễ giải quyết mà, hơn nữa nó còn tuyên bố với bên ngoài nó là một thằng ngốc…”
“Con trai, con có ý gì?”
Trương Tình ngờ vực: “Tên họ Bạch kia đang giả ngu à?”
Mặc dù Tiêu Bân Bân không có văn hóa gì nhưng đầu óc của gã ta vẫn rất lanh lợi, gã ta trầm mặt rồi gật đầu chắc chắn: “Lần trước nó ngụy trang trước mặt Tiêu Sắt Sắt rất giỏi, lần này ngay cả giả vờ cũng chả thèm, thế mà Tiêu Sắt Sắt vẫn tin tưởng thằng ngu kia!”
Nói đến đây, Trương Tình và Tiêu Thành khó hiểu, cùng hỏi: “Tại sao nó lại phải giả ngu?”
“Sao con biết được? Tóm lại là vì chuyện nhà họ Bạch bọn nó chứ sao.”
Tiêu Bân Bân hung dữ nói: “Nó giấu diếm Tiêu Sắt Sắt nhiều lần như thế chắc chắn là có nguyên nhân, e là ngay cả nhà nó cũng không biết. Hừ, hai người nói xem con đi mật báo cho người của nhà họ Bạch thì có thể kiếm được bao nhiêu lợi ích đây?”
Trêи mặt gã ta dần nở nụ cười nham hiểm, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng còi cảnh sát. Tiêu Bân Bân vốn chột dạ, gã ta bị dọa sợ ngã xuống khỏi giường bệnh, Trương Tình còn chưa kịp đỡ thì mấy cảnh sát đã xông vào phòng khám bắt giữ bọn họ.

Trở về chỗ Tiêu Sắt Sắt, sau khi cô kinh hồn bạt vía đỡ Bạch Cố Kiềm chờ xe cứu thương, vốn cho là vết thương của anh rất nghiêm trọng nhưng vẻ mặt của Bạch Cố Kiềm lại như thường, không hề có chút dị dạng vì mất máu quá nhiều.
Chuyện xảy ra đột ngột, bây giờ Tiêu Sắt Sắt mới tỉnh táo lại, trong lòng cô nghĩ tới gì đó, dẫn anh về nhà vệ sinh của quán rượu, dùng nước ấm cọ rửa sạch sẽ máu trêи tay anh, quả nhiên… Trừ bị Trương Tình cào mấy đường còn đỏ ra thì không hề có bất kỳ vết thương nào khác.
“Máu đều là của người khác hả?” Tiêu Sắt Sắt hơi mở to mắt.
Bạch Cố Kiềm bất động thanh sắc hé môi nói: “Bọn nó đánh anh trước.”
“Được rồi…” Tiêu Sắt Sắt mím môi nhớ lại bộ dạng hung dữ vừa rồi của mình, chẳng trách Tiêu Bân Bân lại rống to muốn cáo trạng.
“Nhưng mà đây cũng là do bọn họ tự chuốc lấy.” Cô dùng ngôn từ chính nghĩa: “A Kiềm làm rất đúng!”
Không lâu sau, tài xế nhà họ Bạch tới đón người, sau khi Tiêu Sắt Sắt dẫn Bạch Cố Kiềm lên xe thì chị cả của cô chạy tới.
“Sắt Sắt, em không ở lại xem pháo hoa hả?”
Tiêu Sắt Sắt nhìn Bạch Cố Kiềm ở bên cạnh một chút, thấy tay phải của anh nắm chặt mình, đầu ngón tay hơi lạnh buốt, cô hạ cửa kính xe xuống lắc đầu với Tiêu Lỵ Lỵ: “Không được rồi chị cả, anh ấy hơi mệt, bọn em về sớm một chút.”
“Được rồi…” Tiêu Lỵ Lỵ vô cùng không nỡ nhéo nhéo mặt cô: “Vậy lần sau có thời gian thì hẹn em ra tụ họp.”
Hai chị em nói tạm biệt qua lớp kính xe, xe dần lái ra khỏi khách sạn, Tiêu Sắt Sắt hơi quay đầu lại là có thể nhìn thấy Tiêu Lỵ Lỵ vẫn đứng tại chỗ vẫy tay với cô.
“…”
Đột nhiên Tiêu Sắt Sắt cảm thấy hơi thẹn với Tiêu Lỵ Lỵ, mình chiếm thân phận của em gái chị ấy, cũng không thể đáp lại tình thân của chị em hai người…
Trong buồng xe mờ tối cất lên tiếng thở dài yếu ớt của cô.
“…”
Bạch Cố Kiềm nhạy bén phát hiện ra tâm trạng của cô hơi sa sút, anh không biết nguyên nhân nhưng cũng không thể hỏi thẳng, chỉ có thể ôm chặt bả vai gầy yếu của cô, kéo cô vào lòng. Cô không cự tuyệt, hơn nữa còn vô cùng ngoan ngoãn cọ cọ trêи vai anh.
Trêи người Tiêu Sắt Sắt luôn mang theo mùi thơm ngát dễ chịu, hiếm khi cô không cự tuyệt mình tới gần, anh vừa định cúi đầu kề sát mặt cô thì bị lòng bàn tay mềm mại của cô đẩy ra.
Giọng điệu cũng có phần ghét bỏ: “A Kiềm, trêи người anh toàn là máu, về tắm trước đi.”
“…”
Bên ngoài khách sạn là đám người chưa tản đi, xe con lái hơi chậm, mấy đứa trẻ cầm pháo hoa trong tay vui đùa ầm ĩ, có vài cái đã được thắp sáng, xì xì như cánh hoa đang bị thiêu đốt chiếu rọi trêи cửa sổ xe.
Tiêu Sắt Sắt đến gần để xem, đúng lúc mấy nhân viên đang chuyển thùng pháo hoa, mấy chục thùng lớn xếp thành một hàng, vừa nhìn cũng có thể tưởng tượng được lúc châm ngòi sẽ lộng lẫy hùng vĩ cỡ nào.
“Đó là cái gì?” Bạch Cố Kiềm thấy cô hăng say cũng đến gần.
Tiêu Sắt Sắt cười với anh, chỉ lên cửa sổ xe một cái: “Pháo hoa đó. Anh xem cái thùng kia lớn chưa kìa, em còn chưa được nhìn thấy tận mắt đâu.”
Trong mắt cô tỏa ra ánh sáng lung linh tràn đầy chờ mong, ánh mắt Bạch Cố Kiềm lóe lên, thầm nghĩ vậy thì ở lại xem thôi.
Anh nói vậy, Tiêu Sắt Sắt lại xua tay: “Thôi bỏ đi, hôm nay gặp nhiều chuyện khϊế͙p͙ sợ như vậy cũng không còn tâm trạng nữa. Về nhà trước đã, sau này có cơ hội rồi xem.”
Bạch Cố Kiềm cong môi, một lát sau chợt nói: “Bờ biển có.”
“Hả? Có cái gì?”
Đôi mắt màu nâu của anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Pháo hoa.”
Tiêu Sắt Sắt ngờ vực: “Sao có được… Em chưa thấy bao giờ.”
“Em ngủ quên.”
Anh nói vô cùng chắc chắn, Tiêu Sắt Sắt cũng không nhịn được muốn tin anh: “Thật hả? Là của cư dân xung quanh thả sao? Em thật sự chưa từng thấy bao giờ…”
Cô bán tín bán nghi, sau khi trở về biệt thự vẫn rửa mặt lên giường, chẳng mấy chốc đã vào mộng đẹp.
Ban đêm trăng sáng sao thưa, bầu trời như được bọc một miếng vải màu xanh đen, xung quanh trừ tiếng sóng biển và chim kêu, còn lại đều tĩnh mịch lạ thường.
Cửa sổ trong phòng không đóng, chỉ cần kéo màn cửa lên, gió đêm thổi qua tạo thành tiếng động xào xạc….
Ở nơi xa chợt truyền tới một tiếng “ầm” như có cái gì bay lên không trung rồi nổ tung. Không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không mà đêm nay Tiêu Sắt Sắt ngủ không ngon, lần đầu tiếng động vang lên đã đánh thức cô, cô chỉ sửng sốt một giây rồi nhanh chóng đứng dậy vọt tới ban công.
Tiêu Sắt Sắt ngơ ngác nhìn biển trời chạm nhau ở cách đó không xa lại có thêm một đóa hoa lửa. Thật sự đúng như lời Bạch Cố Kiềm nói, bờ biển có người thả pháo hoa, hơn nữa còn hùng vĩ hơn cả tưởng tượng của cô. Tiếc là bờ biển đã bị thảm thực vật che lại nên cũng không nhìn thấy là ai thả.
“A Kiềm, anh ngủ chưa? Ra xem pháo hoa đi.” Tiêu Sắt Sắt la lên với một bên ban công khác, nhưng lại sợ anh đã nghỉ ngơi nên âm lượng cũng không lớn lắm.
Một hồi lâu bên Bạch Cố Kiềm cũng không có ai trả lời, cô còn tưởng là anh đã ngủ nên không lên tiếng nữa, một mình yên lặng đứng trêи ban công thưởng thức pháo hoa.
Ai cũng nói pháo hoa dễ tan làm cho người ta sầu não, nhưng Tiêu Sắt Sắt lại cảm thấy lúc châm pháo hoa vừa náo nhiệt vừa nhiều màu, mặc dù vẻ đẹp này ngắn ngủi, dập tắt cũng rất nhanh nhưng sẽ lại có một cái khác được châm ngòi, đại biểu cho hi vọng và sinh mệnh vô hạn.
Trong biệt thự, Tiêu Sắt Sắt một mình ngắm pháo hoa. Ngoài biệt thự, David lại ôm cánh tay lạnh run.
“Gió biển cái quần gì mà lạnh thế!” Hắn ta dậm chân tại chỗ.
“Bạch Cố Kiềm, đừng quên bộ trà cụ ấm tử sa cao cấp mà cháu đồng ý với cậu đấy nhé.” David nhìn Bạch Cố Kiềm đứng bên cạnh, không quên nhắc nhở.
Nếu không phải cha hắn ta thích sưu tầm trà cụ thì hắn ta sẽ không đến giúp Bạch Cố Kiềm làm cái chuyện nhàm chán này đâu.
“Ừm, cảm ơn.” Bạch Cố Kiềm dập tắt điếu thuốc, đứng dậy trở về.
Nhìn bóng lưng ngày càng xa của anh, David lắc đầu chẹp miệng: “Đây chính là phong thủy luân chuyển mà quốc gia bọn cháu nói đấy à. Lúc trước cậu tán gái, cháu mắng cậu ở không đi gây chuyện, bây giờ đến lượt cháu rồi đó.”
Bởi vì biểu hiện khác thường của Bạch Cố Kiềm mà trong lòng hắn ta lại càng tò mò về Tiêu Sắt Sắt. Hắn ta nhún vai, tiếp tục thả pháo hoa giúp cháu trai nhà mình.

Bạch Cố Kiềm mang theo một thân lạnh lẽo trở về biệt thự, Tiêu Sắt Sắt đã lên giường chìm vào giấc ngủ lần nữa. Anh khẽ mở cửa ra, đi vào phòng cô. Màn cửa không đóng, ánh sáng của pháo hoa ngoài trời làm cho căn phòng không quá tối tăm.
Cô có thấy không? Chắc là có rồi.
Không thấy cũng không sao, cùng lắm thì để David chuyển thêm một xe tới thôi.
Bạch Cố Kiềm chậm rãi đi tới trước giường, tướng ngủ của Tiêu Sắt Sắt rất ngoan, hai tay chồng lên nhau đặt trêи chăn, hô hấp thanh cạn. Đây là lần thứ hai anh vào phòng cô lúc nửa đêm, ai mà ngờ được lúc này của mấy tháng trước anh còn suýt chút nổi lên sát ý muốn giết cô chứ.
Cũng là ban đêm yên tĩnh, cũng là nhan sắc ngủ ngon không chút phòng bị, điều khác biệt duy nhất là trái tim anh đã thay đổi…
Lúc vừa mới tỉnh lại, anh không muốn thừa nhận bản thân của đoạn thời gian kia, bây giờ lại liều mình tiếp nhận đoạn quá khứ đó. Thậm chí anh còn cảm thấy nếu như ban đầu anh không bị đụng hỏng đầu thì tốt rồi, nhưng mà nếu không ngốc đi thì anh và Tiêu Sắt Sắt hoàn toàn không thể gặp nhau.
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Bạch Cố Kiềm như bị móng vuốt sắc bén vồ một cái, anh không thể thừa nhận kết quả này. Đã qua lâu vậy rồi, anh nhất định phải thừa nhận người bị đụng ngốc trong quá khứ là anh, cho dù có ký ức hay không thì dường như anh cũng sẽ thích Tiêu Sắt Sắt. Một cô gái vốn yếu đuối lại dũng cảm dám đứng ra trước mặt muốn bảo vệ anh.
Bạch Cố Kiềm chưa từng trốn tránh tình cảm, anh thích ngay thẳng và quả quyết, một khi ý thức được trái tim của mình thì chỉ có tiến chứ không có lùi.
Pháo hoa ngoài cửa sổ còn đang thịnh, thỉnh thoảng chiếu sáng căn phòng. Tướng ngủ của Tiêu Sắt Sắt ngọt ngào, dường như mơ thấy giấc mơ đẹp nào đó nên cánh môi đầy đặn hơi nhếch lên, gò má trắng nõn thoáng hiện hai lúm đồng tiền nhỏ. Một màn này tan trong đôi mắt màu nâu nhạt làm cho Bạch Cố Kiềm không nhịn được khẽ nuốt một cái.
Anh không phải loại thánh nhân cấm ɖu͙ƈ, lúc trước cũng có vô số lần anh muốn tùy hứng làm chút gì đó nhưng đều nhịn xuống. Không biết có phải vì đêm tối gió lạnh dễ dàng sinh ra ham muốn phạm tội hay không mà ánh mắt Bạch Cố Kiềm trở nên u ám, không nhịn được cúi đầu xuống.
So với hô hấp trong veo của Tiêu Sắt Sắt, hiển nhiên hơi thở của anh nóng bỏng hơn nhiều, cũng giống như hai người có hai tính cách khác biệt, một người ôn hòa như nước, một người nóng bỏng như lửa.
Đôi môi đỏ mọng tơ tưởng đã lâu đang ở ngay trước mặt, anh không có lý do gì để khắc chế chính mình cả. Vốn chỉ muốn thành kính hôn lên môi cô một cái nhưng khi chạm vào cánh môi thơm ngát mềm mại kia, anh lại không nhịn được tăng sâu nụ hôn này.
Cánh môi hồng phấn vì mình mà nhuộm lên sắc thái đỏ bừng, Bạch Cố Kiềm vẫn không thỏa mãn, trong máu có thứ gì đó đang kêu gào, cả người hưng phấn không thôi. Thậm chí anh còn có một loại xúc động muốn dứt khoát đánh thức Tiêu Sắt Sắt, muốn xem xem cô sẽ có phản ứng thế nào.
Nhưng mà lý trí lại nói cho Bạch Cố Kiềm biết, bây giờ không phải thời cơ tốt để ngả bài.
Anh lưu luyến không rời khẽ cắn một cái lên cánh môi mềm mại của cô, đè nén suy nghĩ đáng khinh trong lòng, yên lặng rời khỏi phòng.
Cửa phòng khẽ khép lại, pháo hoa ngoài trời cũng dần dập tắt, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh. Lông mi người trêи giường khẽ rung lên, đột nhiên cô mở mắt ra, trong đôi mắt đen đều là vẻ kinh ngạc và không dám tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.