Lưu Diệp muốn hộcmáu, có điều ngược lại sau đó cô quyết định được chủ ý, nên suy nghĩ tìm việc làm khác để sống, bằng không cứ làm tiểu thư trên ghế sofa nhưvậy, cho dù không bán thân cũng không phải chuyện tốt.
Chỉ là vừa mới nhắc tới ý niệm này với Vũ Mị, Vũ Mị liền khuyên cô, ý vị sâu xanói: “Tiểu Tiểu, có thể chịu đựng được thì cứ cố chịu đựng đi, cậu cóbiết loại công việc đó vất vả bao nhiêu không, tiền kiếm lại ít, hơn nữa những người như chúng ta, cậu cho rằng đổi nghề dễ dàng như vậy à, cậucó biết là phải chịu bao nhiêu xem thường không?”
Nhưng cũngkhông thể dựa vào việc bị người ta chấm mút mà sống qua ngày chứ, LưuDiệp cũng không ương bướng cắt đứt đường lui của mình, cô nghĩ rất tốt,chủ động mà đưa ra điều kiện hủy bỏ hợp đồng là đền tiền vi pham hợpđồng, dù sao bây giờ cô cũng không có buôn bán gì, không bằng buổi tốinhãn hạ ngủ sau tường thủy tinh, ban ngày thì đi ra ngoài tìm việc.
Hơn nữa sau khi có ý định tìm việc, cô chợt phát hiện công việc cũng khôngkhó tìm như trong tưởng tượng, có nhiều việc làm thích hợp với mình chocô lựa chọn như vậy, chẳng hạn như nhà trẻ này, lúc cô nhìn thấy thôngbáo tuyển dụng, trong đầu lập tức nghĩ tới cảnh tượng rất nhiều bé traimập mạp đáng yêu, sau đó là mềm nhũn như bánh bao nhỏ, tuy rằng đây đềulà nơi chăm sóc người tái sinh, có điều đều là trẻ con thôi có thể có gì khác biệt chứ.
Hơn nữa cô cũng chuẩn bị tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thua-nu-thieu-that-dang-so/4256/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.