Editor: Thư
Beta-er: Tịnh Hảo
Tàu ngầm nhanh chóng khởi động trở lại, lúc Lưu Diệp đi vào cũng thành thật hơn, ngoan ngoãn ngồi trên ghế trước nhìn Khương Nhiên thao tác đống phím và nút kia.
Màn ảnh trước mặt bọn họ không ngừng nháy lên những con số, tốc độ tay của Khương Nhiên vô cùng nhanh.
Lưu Diệp an tĩnh chờ đến khi bọn họ lái vào căn cứ.
Tâm tình của cô cũng theo đó mà dâng trào, bảo bối nhỏ của cô đang chờ cô.
Sự mềm mại nhất trong lòng cô chợt sống lại rồi.
Cuối cùng thì tàu ngầm cũng lái vào căn cứ, cả căn cứ đều bị bóng đêm bao phủ .
Đây là lần đầu tiên trong suốt trăm năm qua có người tiến vào chỗ này.
Khi Lưu Diệp đi theo Khương Nhiên ra khỏi khoang tàu thì cô hoàn toàn sợ ngây người trước cảnh tượng trước mặt, trải qua ăn mòn trong trăm năm, cả căn cứ như hoàn toàn thay đổi tất cả, rào chắn chỉnh tề xinh đẹp lúc trước bây giờ rỉ sét loang lổ.
Còn có cột cờ thường treo quân kì của Khương Gia Quân cũng trống rỗng, đèn chỉ thị chưa từng tắt bao giờ lúc này cũng xám xịt không ánh sáng.
Trừ tiếng thuỷ triều lên xuống thì không có gì cả, nơi này an tĩnh giống như một phần mộ.
Khương Nhiên tìm được đèn khẩn cấp, chỉ là không biết có phải do thời đại quá lâu nên ánh sáng của đèn khẩn cấp không ổn định, cứ lúc sáng lúc tối.
Khắp nơi quanh đây đều có cảm giác âm âm u u.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thua-nu-thieu-that-dang-so/2788648/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.