Chương trước
Chương sau
Editor: Trà sữa trà xanh
Beta: Trà Mii

Đám người Sở Linh rất thính tai, Lưu Diệp mới vừa kêu cứu đã được bọn họ phát hiện, rất nhanh những thứ cản trở cửa ngầm liền bị dọn dẹp.

Chờ Lưu Diệp đi ra, đã nhìn thấy bên ngoài là một mớ hỗn độn, mặc dù không có pháo đạn rơi xuống, nhưng đã thành ra dáng vẻ này, quả thực giống như máy ủi đất cán qua, khắp nơi đều là ngói vụn và dụng cụ đã hư.

Lúc này Tiểu Điền Thất cũng bị Sở Linh kéo ra ngoài, sắc mặt Tiểu Điền Thất vẫn còn tái nhợt.

Trước kia bọn Sở Linh đã gặp Tiểu Điền Thất, nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Tiểu Điền Thất đều giật mình.

Lưu Diệp không ngừng lo lắng, đoàn người hành động rất nhanh, nhất là kể từ sau khi tìm được Lưu Diệp, cả đội ngũ bọn Sở Linh đều tăng cường đề phòng.

Sau khi rút lui ra bên ngoài, Lưu Diệp rất nhanh bị người xung quanh hộ tống đến tàu phi hành lớn nhất.

Khi tàu phi hành bay lên trên không, Lưu Diệp không nhịn được hỏi Sở Linh những người khác đâu, bọn Quan Chỉ đâu rồi.

Sở Linh không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: "Vẫn còn ở cứu hộ bên trong. . . . . ."

Không phải tất cả mọi người đều gặp vận may như cô, trải nghiệm lần này của cô quả thật giống như gặp phải vận cứt chó, nếu như không phải là mình chạy ra ngoài, Lưu Diệp đoán chừng hiện tại bọn Sở Linh có thể đã tìm thấy thi thể của mình.

Cô không lên tiếng, trong lòng ngầm hiểu, chuyện xảy ra không cần suy nghĩ lung tung, nhưng trong lòng vẫn còn một chút mất mát.

Người thân thiết da thịt với mình, ở thời điểm quyết định thời lại không đặt mình ở vị trí thích hợp. . . . . .

Nhưng Khương Nhiên chưa bao giờ là một người yêu bình thường. . . . . .

Trong lòng Lưu Diệp bất ổn, chốc lát nhìn sắc mặt của Tiểu Điền Thất, chốc lát lo âu cho bọn Quan Chỉ, cô còn không có nhiều tâm tình đi rối rắm chuyện của mình.

Ngược lại sau khi bị những người đó hộ tống trở lại căn cứ, Lưu Diệp cũng không nhìn thấy Khương Nhiên.

Sở Linh vẫn ở cạnh chăm sóc cô, thấy cô có chút lo âu liền vội giải thích: "Thủ lĩnh vẫn còn đốc chiến. . . . . . Nếu không tôi giúp cô gọi điện thoại. . . . . ."

"Ừ." Lưu Diệp im lặng, rồi nhanh chóng hỏi ngược lại một câu: "Vậy, Khương Nhiên, anh ta biết tôi đã trở về chưa?"

Sở Linh không biết suy nghĩ trong lòng Lưu Diệp, "Chúng tôi tìm được ngài, liền lập tức báo cho thủ lĩnh."

Trong nháy mắt trong lòng Lưu Diệp có tư vị không nói thành lời. . . . . .

Khương Nhiên biết cô đã được cứu, lại không gọi điện hỏi thăm cô một tiếng. . . . . . Đây cơ bản là thái độ đối như thế nào?

Lúc này cô cố gắng cười một cái, bày ra dáng vẻ cẩu thả nói: "Vậy cô đừng gọi anh ấy, bây giờ anh ấy rất bận . . . . . ."

Trong lòng Lưu Diệp không vui, nhưng cũng không quên Tiểu Điền Thất.

Cô nói xong liền bắt đầu tìm tổ chữa bệnh, chỉ là một phần lớn nhân lực trong tổ đã bị điều động ra tiền tuyến rồi.

Ngược lại những người chánh phủ phái tới vẫn còn ở tại chỗ đợi lệnh, Lưu Diệp liền tìm những người còn lại tới đây.

Tình trạng của Tiểu Điền Thất rất lạ, cô cũng không biết thế nào.

Chờ những người đó tới, Lưu Diệp liếc mắt một cái tìm đến Mậu Thần, cô vội vàng giao Tiểu Điền Thất cho Mậu Thần, để cho bọn họ giúp chăm sóc một tay, cho dù như thế nào cũng nhất định phải cứu được Tiểu Điền Thất.

Chỉ là rất kỳ quái, sau khi những người kia kiểm tra cho Tiểu Điền Thất xong, lại nói cho cô biết tính mạng Tiểu Điền Thất không đáng lo ngại.

Ngược lại thân thể Tiểu Điền Thất rất kỳ quái.

Mậu Thần là chuyên gia của phương diện này, cau mày giải thích với Lưu Diệp: "Tại sao Tiểu Điền Thất bỗng nhiên như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, mặc dù nói gen của cậu ta có chút thiếu sót, nhưng tình huống này rất nghiêm trọng. . . . . ."

Lưu Diệp nghe anh nói huyên thuyên, cô không hiểu những số liệu kia cũng không hiểu những thuật ngữ kia, cô chỉ lo lắng nói: "Mặc kệ tại sao cậu ta thành ra như vậy, Mậu Thần, tôi xin anh, mặc kệ dùng biện pháp gì, bỏ ra cái giá gì, xin anh nhất định phải giúp cậu ấy. . . . ."

Mậu Thần khó xử trả lời: "Tôi sẽ có gắng, nhưng hiện tại không phải Tiểu Điền Thất rất tốt sao, tôi thấy triệu chứng của cậu ta, nhìn qua không giống như là một đêm trở thành như vậy . . . . ."

Trong lòng Lưu Diệp rối loạn, cô chỉ chuyên chú trông chừng bên trong phòng Tiểu Điền Thất, đứa bé choai choai đó, sắc mặt tái nhợt, thân thể cậu vốn không được, bản thân lại mắc chứng bệnh bạch tạng, nghĩ tới liền khiến cô khó chịu.

Cô cũng không quản được những thứ kia, cô chỉ xin Tiểu Điền Thất có thể tốt lên.

Sau khi dặn dò Mậu Thần xong, Lưu Diệp rất mệt mỏi.

Chỉ là nàng vẫn còn tinh thần để tổ chữa bệnh làm kiểm tra tỉ mỉ, rút máu còn có các loại kiểm tra khác đều làm qua.

Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, nhiều lắm chỉ là trên người bị trầy da chút xíu, Lưu Diệp cũng lười xử lý, chỉ là cuối cùng vẫn bị những người trong tổ cứng rắn giữ lại làm trị liệu, rõ ràng chỉ là một vết rách nhỏ bị xanh tím, nhưng đối phương lại có bộ dạng vội vã cuống cuồng, giống như cô bị thương rất lớn.

Lưu Diệp không nhịn được cảm thấy buồn cười, người cùng giường chung gối với cô không thèm để ý chuyện cô may mắn không bị nổ chết, ngược lại những người xa lạ này, lại bị dọa sợ run, vết thương to bằng móng tay lại giống như trời sập. . . . . .

Chờ xử lý tốt, Lưu Diệp mới trở về trong Hạ cung nghỉ ngơi.

Chỉ là tâm tư vẫn không yên, chốc lát suy nghĩ về Tiểu Điền Thất, chốc lát lại lo lắng bọn Quan Chỉ, cuối cùng rốt cuộc Lưu Diệp không nhịn được mở TV lên.

Quả nhiên giống như cô nghĩ, truyền thông của thế giới này rất phát triển, cho dù là chiến tranh cục bộ cũng đưa tin.

Lúc cô mở ti vi, liền nhìn thấy trên ti vi đang phát sóng, các loại tin tức đều có.

Cô rất nhanh tìm được tiết mục quân sự, nghe chuyên gia tren TV phân tích sự kiện lần này.

"Đây là sự đáp trả điển hình của Khương Nhiên, không cò kè mặc cả, không thỏa hiệp, tuyệt đối không thối lui." Chuyên gia nói chuẩn xác: "Nhưng đồng thời phản ứng như thế cũng lấy được hiệu quả rất lớn, bởi vì bất cứ người nào đối mặt sự kiện lần này, sẽ lấy an nguy của nữ vương điện hạ là điều tiên quyết, đương nhiên sẽ đàm phán. . . . . . Mà hiển nhiên lần này gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc đã tính sai, căn bản không dự liệu được Khương Nhiên sẽ đáp trả kinh khủng như thế. . . . . ."

Người chủ trì vững vàng gật đầu nói: "Nói thật, sự kiện lần này không riêng gì gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc, tôi tin tưởng trong mấy vị đang ngồi, mặc dù đều từng nghiên cứu chiến lược từng được Khương Nhiên dùng, đoán chừng lần này đều cảm nhận được người này là kẻ điên cuồng chiến tranh. . . . . ."

"Đúng vậy." Một chuyên gia khác nói tiếp: "Chỉ huy của anh ta vô cùng xuất sắc, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể triệu tập. . . . . . Tiến hành đả kích quân sự hiệu quả, chủ yếu nhất là năng lực. . . . . . Khả năng tính toán vô cùng chuẩn xác. . . . . ."

Rất nhanh trên màn ảnh xuất hiện bản đồ 3D.

Người nọ dùng gậy chỉ huy chỉ vào mấy điếm phía trên phân tích: "Đây là toàn bộ phương vị tiến công, ở đợt tiến công thứ nhất đã giữ lại chỗ yếu của đối phương, đợt thứ hai trong lúc mọi người cho là tất nhiên sẽ xảy ra chiến tranh cục bộ, quân của Khương Nhiên lại chuyển đầu, ngược lại hướng về nội thành Phỉ Nhĩ Đặc, cũng chính là khu dân cư tiến hành oanh tạc hủy diệt. . . . . . Dĩ nhiên trình độ thảm thiết, tất cả mọi người đang theo dõi phát sóng đều biết. . . . . . Vô cùng kinh khủng, 270 năm qua, lần đầu tiên có người công khai không tuân theo hiệp ước chiến tranh, trực tiếp xuất binh với người dân. . . . . . Hơn nữa thời gian hai lần đả kích cách ba phút, mọi người đều biết trong không chiến, thời gian này là chuẩn xác đến chút nào. . . . . ."

Lưu Diệp nhìn những hình ảnh kia, tim đều căng thẳng theo.

Cảm giác oanh tạc lúc trước vẫn còn đây, đều giống như biến hình . . . . .Âm thanh giống như sấm rền. . . . . .

Hơn nữa những đả kích này không chỉ nhằm vào gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc, còn có bình dân của Tây Liên Bang. . . . . .

Ít nhất ở căn cứ quân sự còn có một ít công trình kiên cố có thể chống đỡ, nhưng những bình dân kia . . . . .

Đầu óc của Lưu Diệp có chút loạn.

Hơn nữa không lâu sau người của tổ chữa bệnh lại tìm đến cô, ở trong điện thoại báo cáo tình huống của Tiểu Điền Thất với cô.

Lúc này có lẽ Tiểu Điền Thất đã làm xong các việc kiểm tra, Mậu Thần ở bên đầu điện thoại nghi ngờ nói: "Tình huống của Tiểu Điền Thất rất kỳ quái, không biết cậu ta từng chịu đựng vết thương nặng gì, xương sống rất biến hình, hơn nữa cơ thể của cậu ta còn có bắp thịt héo rút, tôi cố ý tìm kết quả kiểm tra lúc trước của Tiểu Điền Thất, chỉ là Khương Gia Quân hình như không coi trọng tình huống của Tiếu Điền Thất lắm, tôi chỉ thấy được một ít phương án trị liệu chứng bạch tạng, những thứ khác không có ghi chép, nhìn tình huống trước mắt, tình trạng của cậu ấy muốn khôi phục lại cần trị liệu lâu dài. . . . . ."

Lưu Diệp nghe sợ hết hồn hết vía, cô thật không nghĩ tới tình huống của Tiểu Điền Thất nghiêm trọng như thế.

Cô rất muốn đi qua nhìn Tiểu Điền Thất.

Nhưng bây giờ thế cục quá khẩn trương, chiến tranh còn chưa kết thúc, chỉ là rất kỳ quái, người của Tây Liên Bang trải qua những đả kích kia, nhưng vẫn không phản kích lại địa bàn Khương Gia Quân. . . . . .

Ngược lại quân đội hai bên vẫn còn giằng co ở Lạc Nhật Sơn Mạch.

Sở Linh vẫn đi theo bên người cô.

Nhìn ra tất cả mọi người vô cùng khẩn trương, thỉnh thoảng Sở Linh sẽ nhận được điện thoại xác nhận cô an toàn.

Hiển nhiên bên Khương Nhiên cũng đang chú ý an nguy của cô, đương nhiên cũng coi cô như một phần chiến lược.

Hơn nữa mỗi khi qua mười lăm phút, Sở Linh sẽ phải báo cáo một lần vị trí cụ thể của cô, lần này cô không dám tùy tiện chạy loạn nữa.

Trong điện thoại cô dặn dò Mậu Thần mấy câu, bảo anh ta cho dù như thế nào cũng phải tích cực trị liệu cho Tiểu Điền Thất.

Thời gian còn lại Lưu Diệp chỉ có thể ngơ ngác đợi trong Hạ cung, không ngừng cầu nguyện cho người bên ngoài.

Khẩu vị của cô cũng không tốt lên, chờ thức ăn được bưng lên, một chút ý niệm cầm đũa cũng không có, cả người tựa như không có hơi sức.

Nhịn đến khuya, rốt cuộc cô không chịu đựng được nữa, liền thuận thế nằm trên giường ngủ quên.

Ngược lại giữa lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác ở cửa có động tĩnh, cô mở mắt nhìn một chút.

Bởi vì lần bị dọa trong huyệt động Phỉ Nhĩ Đặc, cho dù là buồn ngủ, Lưu Diệp vẫn mở đèn đêm.

Lúc này trong ánh đèn yếu ớt, cô nhìn thấy bóng dáng một người cao lớn đứng ở vị trí cửa ra vào, chỉ là người nọ không nhanh chóng đi vào, mà là giống như thất thần, người nọ đứng yên thật lâu.

Nhưng bóng dáng của người đó thật quen thuộc, Lưu Diệp có thể cảm thấy người đứng ở chỗ đó là Khương Nhiên.

Chỉ là cô không hiểu, tại sao Khương Nhiên không nhanh chóng đi vào nhìn cô.

Thật ra thì Lưu Diệp cũng có chút khẩn trương, cô cũng không mở miệng nói chuyện, trốn tránh bày ra dáng vẻ ngủ say không nhúc nhích.

Khương Nhiên đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc đã hành động, Lưu Diệp nhìn động tác của anh hình như là cởi áo khoác, còn có ủng quân nhân.

Động tĩnh của anh rất nhỏ, giống như sợ quấy nhiễu cô, tất cả động tác đều rất thận trọng.

Lưu Diệp cũng không biết phải đối mặt Khương Nhiên thế nào, người đàn ông này căn bản không có quan tâm đến sống chết của cô.. . . .

Cô cũng không biết nên dùng nét mặt gì thái độ gì đối mặt với đối phương, mặc dù trong lòng nghĩ tới Khương Nhiên, một mực lo lắng cho anh, nhưng. . . . . . Như vậy cô quá dễ dãi không có giới hạn rồi. . . . . .

Lưu Diệp nghĩ như vậy nên liền nhắm hai mắt lại.

Hơn nữa TV lúc sáng đã hù cô sợ, cô hơi không biết nên làm sao nói chuyện với kẻ cuồng chiến tranh, lạm sát bình dân, Khương Nhiên.

Cô giữ nguyên dáng vẻ đã ngủ say, ở trên giường không nhúc nhích.

Ngược lại rốt cuộc Khương Nhiên đã đổi xong quần áo ở nhà.

Dáng vẻ này giống như anh không phải là người đã tạo ra chiến tranh kinh khủng đó.

Anh đi tới bên giường, ngồi chồm hổm xuống, Lưu Diệp có thể cảm thấy hô hấp của anh.

Cô đang nhắm mắt, cho nên cô không biết Khương Nhiên dùng nét mặt gì nhìn cô.

Ở trong bóng tối, điều duy nhất cô có thể cảm nhận là hô hấp trầm ổn theo quy luật của Khương Nhiên, anh cách cô rất gần.

Cô có thể ngửi thấy mùi trên người anh, mùi đặc biệt của Khương Nhiên, anh rất gò bó, trên người có rất ít mùi mồ hôi bẩn của đàn ông, cô có thể ngửi được phần lớn đều là mùi hương nhàn nhạt của thuốc tẩy.

Thuốc tẩy là cô chọn, Khương Nhiên không để ý tới những thứ này, cô chọn cái gì thì anh dùng đó.

Mùi này không riêng gì trên người anh, ở nơi này có rất nhiều chỗ có mùi này, có một ít hương hoa, nhưng không ngấy, rất dễ ngửi thấy.

Thỉnh thoảng Khương Nhiên sẽ nói một câu, có thể quá thơm không, nhưng mà vì cô thích, người đàn ông như Khương Nhiên vẫn bình tĩnh mặc quân phục có mùi hương thoang thoảng đi ra ngoài kiểm duyệt quân đội.

Ở nhiều mặt anh đều nhường nhịn cô.

Lưu Diệp suy nghĩ lung tung, trong lòng càng thêm rối loạn, không biết có nên oán giận anh mấy câu không để ý tới cô không an ủi cô không.

Đợi đã lâu, Lưu Diệp không nghe thấy động tĩnh gì của anh, ngược lại sau một lúc lâu, Khương Nhiên chợt đứng lên, sau đó Lưu Diệp nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.

Còn có tiếng mở cửa, tất cả vẫn để ý cẩn thận, giống như sợ quấy rầy đến cô.

Cô mở mắt liếc nhìn, chỉ thấy phòng tắm không xa sáng đèn, đây là Khương Nhiên đang tắm sao?

Rất nhanh Khương Nhiên tắm xong đi ra.

Lần này anh không có đứng ở bên cạnh cô nữa, mà là giữ nguyên áo nằm trên giường.

Rõ ràng hai người gần như vậy, đều nằm ở trên giường, nhưng Khương Nhiên không có đưa tay ôm cô.

Chỉ là Lưu Diệp vẫn là cảm thấy một nhúm tóc của mình bị anh nắm trong tay, một lát sau, hình như Khương Nhiên còn dùng tay sờ mặt cô một cái.

Hơn nữa trong lúc cô suy nghĩ có nên tỉnh lại không, cô chợt nghe thấy mấy tiếng thở dài không dễ dàng nghe thấy.

Lưu Diệp tự coi chính mình đang nghe lầm, bởi vì đó là tiếng thở dài sao? !

Chẳng lẽ gian phòng này trừ cô và Khương Nhiên ra còn có người khác?

Hoặc là âm thanh kia là do cô phát ra?

Chỉ là chính cô không biết. . . . . .

Bởi vì nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy Khương Nhiên không thể nào biết thở dài!

Cảm xúc biến hóa đó, Khương Nhiênkhông thể nào có!

Lưu Diệp từng thấy anh tức giận, từng thấy anh vừa 囧 vừa giận, nhưng Khương Nhiên còn than thở sao? !

Đùa gì thế?

Nhất định là cô nghe lầm chứ?

Cô do do dự dự, trong lòng càng giống như chín cong mười tám quẹo.

Hơn nữa hình như Khương Nhiên vẫn chưa ngủ.

Lưu Diệp có thể cảm thấy giống như anh đang nhìn thứ gì đó.

Ngón tay càng không ngừng điểm chạm vào tường bên cạnh, giống như đang tính toán nghiên cứu cái gì.

Ánh đèn yếu ớt chiếu vào trên mặt của cô, Lưu Diệp không dám nghiêng đầu cũng không dám xoay người.

Ngược lại nằm một chút, giữa lúc mơ mơ màng màng, nghe tiếng hít thở quen thuộc của người bên cạnh, Lưu Diệp thật sự ngủ thiếp đi.

Chờ ngày hôm sau tỉnh dậy, Lưu Diệp phát hiện Khương Nhiên đã sớm không thấy, cũng không biết anh có phải chạy đến chiến khu không.

Lưu Diệp ngược lại cảm thấy như vậy vô cùng tốt, gặp mặt nhau sẽ cảm thấy là lạ, tránh né nhau mấy ngày, cho cô bình tĩnh cũng không tồi.

Trong lúc cô ăn cơm, Sở Linh đã tới, ngày hôm qua cô chiếu cố lo lắng này nọ, không có thời gian dư thừa nói chuyện với Sở Linh, hiện tại cô cùng Sở Linh nói chuyện bên ngoài.

Lần này ngược lại có tin tức của bọn Quan Chỉ.

Sở Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, lảm nhảm nói với cô: "Quan Chỉ thật may, chỉ bị đập đến chân, bây giờ đang làm giải phẫu, nhưng mà một số nhân viên văn phòng của Chính Phủ Liên Bang không qua khỏi, hiện tại đang kháng nghị, chỉ là không ai rãnh rỗi quan tâm đến họ, coi họ như chó sủa loạn. . . . . ."

Lưu Diệp không hỏi thăm bọn Mậu Ngạn, chỉ cần bọn Quan Chỉ không có việc gì là tốt.

Hơn nữa vừa nghe nói Quan Chỉ đang làm giải phẫu, cô liền muốn đi xem một chút, kết quả sau khi nghe ngóng, cô mới biết Quan Chỉ không có trở lại.

Hơn nữa nghe ý tứ của Sở Linh, tên Quan Chỉ kia coi vết thương nhẹ không rời hỏa tuyến, hình như muốn ăn thua đủ với Phỉ Nhĩ Đặc.

Lưu Diệp vừa ăn vừa nghe.

Giọng nói của Sở Linh chợt thấp xuống, giống như nghĩ đến cái gì đó, giọng nói dè dặt cẩn thận hơn, rất cẩn thận nói: "Vậy, điện hạ, thật ra thì mọi việc đã trôi qua rồi, mặc kệ ngài gặp cái gì, phải kiên cường đó."

Lưu Diệp cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng người đàn ông to lớn Sở Linh này đang thẳng thắn khuyên mình không cần phải sợ.

Dù sao gặp vụ nổ điên cuồng như vậy không chết đi thật là may mắn.

Cô liền gật đầu ừ một tiếng, vì để cho Sở Linh yên tâm, cô còn cười trả lời một câu: "Thật ra thì cũng không có gì . . . . . . Chỉ cần không thèm nghĩ nữa là tốt. . . . . . Lại nói không phải tôi đang rất tốt sao. . . . . ."

"Ừ. . . . . ." Ngược lại Sở Linh hình như còn muốn nói gì đó, anh ta khác Quan Chỉ, Quan Chỉ là người rất gò bó, bình thường nói chuyện với Lưu Diệp luôn là thiếu đi một câu ít đi một câu, nhưng Sở Linh không coi Lưu Diệp là người ngoài.

Anh cau mày lại nói: "Cái đó. . . . . . Mặc dù tôi không biết rốt cuộc thủ lĩnh đang nghĩ gì, chỉ là làm đàn ông . . . . . Tôi đại khái có thể hiểu được ngài ấy, cho nên nếu như ngài ấy không vui cái gì. . . . . .Ngài... ngài cũng đừng để trong lòng. . . . . ."

Lưu Diệp sửng sốt một chút, tại sao Khương Nhiên không vui?

Cô buồn bực ngẩng đầu lên.

Sở Linh rất nhanh bị cô nhìn đến mặt đỏ tới mang tai, nói chuyện cũng không lưu loát.

Chỉ là Lưu Diệp vẫn tìm ra được dấu vết trong lời nói của anh ta.

Lưu Diệp thiếu chút nữa không có bị tức đến nổ tung, "Anh nói là lúc đang đàm phán, người bên Phỉ Nhĩ Đặc. . . . . . Nói, nói tôi cùng tộc trưởng của bọn họ một mình . . . . ."

Bây giờ Lưu Diệp nói không ra lời với lời nói sứt mẻ như thế.

Cái này? !

Người bên Phỉ Nhĩ Đặc còn mặt mũi không? ! Loại chuyện hủy danh dự người khác cũng có can đảm nói?

Nói cô đã theo tộc trưởng đối phương xảy ra quan hệ sao!

Do cái giọng nói điện tử, hay cho là do màn ảnh?

Gia tộc này đúng là cướp trinh tiết của người khác từ ngàn dặm mà! ?

Nhưng khi nhìn bộ dáng lúng túng muốn chết của Sở Linh, Lưu Diệp cảm thấy không tốt.

Chuyện này hơn phân nửa là Khương Nhiên cũng tin sao? !

Thật ra thì lần Dong Binh đó, cô mới vừa bị tóm Khương Nhiên liền chạy tới, nói thật, khi đó cô thiếu chút nữa bị những tên bại hoại kia cường. . . . . .

Khi cô bị người Phỉ Nhĩ Đặc giữ lại một khoảng thời gian dài, trong thời gian đó, Lưu Diệp không nhịn được nhớ lại, năm đó Khương Nhiên đối với cô rất nhanh, căn bản không do dự liền lột quần. . . . . .

Nghĩ như vậy, hiệu suất của những người này, còn có thời gian mập mờ, tuyệt đối là có thể cường cô vài lần rồi. . . . .

Lưu Diệp rất muốn thổ huyết. . . . . .

Cho nên Khương Nhiên mới tránh né cô, nhớ lại tối qua đều rón rén. . . . . .

Là bởi vì anh cho là cô đã bôi bẩn. . . . . .

Lưu Diệp cũng không tiện giải thích cái này với Sở Linh, nhưng phải nói rõ ràng với Khương Nhiên!

Chỉ là khi nhờ Sở Linh gọi điện thoại, đầu kia còn đang mở hội nghị quân sự, hơn nữa Lưu Diệp nghe âm thanh bên kia rất gấp gáp.

Lưu Diệp thấy vậy, liền thở dài mà nói: "Thôi, tôi nói sau vậy."

Sau khi Sở Linh thu điện thoại lại, Lưu Diệp thu thập một chút đồ, dù sao cũng không có gì chuyện làm.

Cô muốn đến xem Tiểu Điền Thất.

Được Sở Linh dẫn đi, rất nhanh Lưu Diệp đã đến chỗ Tiểu Điền Thất, hiện tại Tiểu Điền Thất tựa như nằm trong phòng quan sát đặc biệt.

Hơn nữa Lưu Diệp hỏi Mậu Thần, kể từ khi đến nơi này Tiểu Điền Thất vẫn không tỉnh lại.

Lưu Diệp nghe xong tâm tình rất buồn bực, đi vào phòng bệnh của Tiểu Điền Thất.

Lưu Diệp liền nắm tay Tiểu Điền Thất, trấn an nói với cậu mấy câu.

Lúc đầu đều nói khích lệ Tiểu Điền Thất, Tiểu Điền Thất vẫn không có động tĩnh, hiện tại Lưu Diệp lại có quá nhiều chuyện phiền lòng, nên bất giác nói ra chuyện của Khương Nhiên.

"Điền Thất à, cậu nói người của Phỉ Nhĩ Đặc thất đức không thiếu đạo đức không, chị trong sạch, lại cứng rắn nói chị bị cưỡng hiếp rồi ! Bọn họ vẫn là người sao? Vậy chị phải giải thích thế nào . . . . ."

Cô thở dài, cúi đầu nhìn Tiểu Điền Thất, Tiểu Điền Thất luôn nhắm mắt từ nãy giờ đột nhiên mở mắt ra.

*************
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.