Chương trước
Chương sau
Editor: Sư Tử Cưỡi Gà
Beta: quandao12


Lưu Diệp biểu lộ thành ý, nên cố tình tìm một gối đệm lót dưới lưng. Không phải trong tiểu thuyết nói như vậy ư, lót dưới eo sẽ dễ dàng mang thai. Ngược lại sau khi nhìn biểu hiện của Khương Nhiên, Lưu Diệp vội đỏ mặt giải thích cho anh, làm như vậy là vì cái ấy ấy. . . . . .

Kết quả cô đang nỗ lực dùng góc độ khoa học góc độ để nói, thì cô nhìn thấy Khương Nhiên đang lén cười, ánh mắt sắp híp lại rồi. Lưu Diệp có chút lúng túng.

Nhân lúc cô đang muốn kéo cái gối trở về, Khương Nhiên lại trở nên hăng hái, thế mà tìm thêm gối ôm, lót dưới eo Lưu Diệp. Lần này Lưu Diệp có thể biết cái gì gọi là nghệ thuật rồi. Nhưng vẫn chơi thật vui, vì bọn họ rất nhanh sẽ có bảo bối, cô còn trẻ như vậy, Khương Nhiên lại cường tráng như vậy, hai người muốn có em bé sẽ là chuyện rất dễ dàng.

Lưu Diệp vừa chuẩn bị mang thai, vừa tích cực làm công tác giáo dục, sau khi trải qua chuyện lần trước, cô càng hiểu rõ những chuyện mình làm, thậm chí còn hăng say hơn trước kia. Lúc rảnh rỗi, Khương Nhiên sẽ để cô thoải mái một chút, kể từ sau khi Dã Lang đi khỏi, Lưu Diệp cũng dời chỗ làm việc đến Hạ cung, cần xin chỉ thị gì, Tiểu Điền Thất sẽ đến Hạ cung tìm cô. Phần lớn thời gian Lưu Diệp đều bận túi bụi, tương phản, Khương Nhiên nhàn hạ hơn cô.

Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi, Khương Nhiên sẽ chơi game, ở cạnh cô. Nhưng khiến người bất ngờ chính là Khương Nhiên sẽ không chơi những loại game kịch liệt, phần lớn thời gian anh đều chơi trò thả câu, thỉnh thoảng Lưu Diệp quay đầu lại nhìn, sẽ thấy anh đang cau mày chờ cá mắc câu. Có một lần Lưu Diệp gặp phải vấn đề khó giải quyết, cô thật sự không nghĩ ra cách xử lý, cuối cùng nhớ đến Khương Nhiên bên cạnh mình vẫn đang thả câu. Lưu Diệp kìm nén xấu hổ hỏi anh một câu. Khương Nhiên không chút nghĩ ngợi lập tức trả lời cô. Điều này khiến Lưu Diệp giật mình, cô còn tưởng rằng Khương Nhiên chỉ biết chiến tranh, bây giờ nhìn lại quả thật anh nhận được nền giáo dục tinh anh, ứng phó với các loại vấn đề đều rất trâu bò.

Lần này Lưu Diệp rất muốn lừa Khương Nhiên để cùng làm những việc này với cô, nhưng anh thật sự không hề cảm thấy hứng thú với công việc này. Hơn nữa Khương Nhiên không dễ dỗ chút nào, chủ yếu vì Khương Nhiên quá thông minh, Lưu Diệp còn chưa có năn nỉ anh, anh đã sớm thản nhiên đẩy mấy việc đó đi rồi. Lưu Diệp không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn tự mình hì hục làm. Chẳng qua mỗi ngày trôi qua đều rất ngọt ngào, rất nhanh đã đến hội nghị mỗi tuần một lần.

Sáng sớm Quan Chỉ đã chờ cô, lần này Lưu Diệp có chú tâm, cố ý tìm nút bịt tai, chuẩn bị đến lúc những người đó đánh nhau, cô sẽ nhét chúng vào tai nhân cơ hội nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Ngồi trên xe, dưới sự hộ tống của Quan Chỉ, cuối cùng Lưu Diệp đã đến phòng họp, Mậu Ngạn Ba đã sớm chờ ở đó.

Lưu Diệp học theo lần trước, bước đi nghiêm trang, đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, sau đó theo trình tự như cũ, trao đổi xong, còn chưa bắt đầu nghị sự, phía dưới đã sớm đánh loạn, không phải tát vào mặt thì sẽ kéo cánh tay ném ‘phi tiêu’. Lưu Diệp vội vàng nhét nút tai vào. Có điều nếu trường hợp quá hỗn loạn, cô cũng không thể cứ nhắm mắt dưỡng thần, nên Lưu Diệp nhàn rỗi nhàm chán lật đi lật lại mấy thứ trên bàn.

Dựa theo nội dung văn kiện, Lưu Diệp lập tức kinh sợ, nếu là những thứ khác thì dễ nói, nhưng có một sự việc cần xử lý đã ngay lập tức khiến cô chú ý. Bởi vì trước đó xảy ra chiến tranh hải cục Lưu Ly, dẫn đến các thuyền hàng trên cảng không thể chuyển động, nghe nói cảng địa phương không có năng lực tổ chức, khiến một nhóm lớn hàng hóa bị dỡ bỏ. Vấn đề là nếu thuyền hàng chỉ chở quần áo giày dép thì không sao, nhưng cô xem tài liệu đề cập, rất nhanh cô liền nhíu mày, bên trên những thứ thuyền kia còn có rất nhiều trái cây và rau dưa dễ dàng thối rữa nữa. Cô lật đi lật những cái tên bến cảng chở hàng hóa này, trước kia cô đã làm về ẩm thực, cô lờ mờ nhớ những cảng này thường xuyên thiếu hàng. Cô lập tức hiểu, đa số những thuyền hàng này được cung cấp cho Liên bang của bọn họ.

Cũng vì cô đã làm về ẩm thực, nên rất rõ ràng một khi không thể cung cấp được thực phẩm kịp lúc, những bọn buôn lậu về rau xanh sẽ phát giá trên trời, không chỉ ngành ẩm thực, ngay cả người dân bình thường cũng sẽ chịu liện lụy. Đây tuyệt đối là vấn đề dân sinh, chuyện liên quan đến sinh cơ của người dân, còn có việc gì cấp thiết hơn sao, không nói, càng chậm trễ một ngày, những thực vật kia sẽ càng nát bấy nhiêu. Cô vừa nghĩ đến đã cảm thấy đau lòng ghê gớm, nhưng cô ngẩng đầu lên phóng mắt nhìn qua, lại thấy bọn họ vẫn còn cãi nhau!!

Cô nhỏ giọng nói: "Haiz, trước tiên các ngươi nên nhanh chóng xử lý rõ ràng rồi tranh cãi sau được không, nhiều thức ăn chất đống ở cửa mậu dịch như vậy, nhiều hơn một ngày sẽ càng hỏng thêm bấy nhiêu đấy. . . . . ."

Nhưng hoàn toàn không một ai nghe lời cô, phía dưới vẫn hô loạn như cũ, thật sự như một cái chợ. Lưu Diệp lại nói vài câu, cô có thể khẳng định chắc chắn có người nghe cô nói, nhưng không ai để ý đến cô. Lưu Diệp chần chừ một lúc, trong đầu nghĩ đến những thứ rau dưa sắp hư kia, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, đưa tay cầm Microphone bên cạnh. Đồng thời cô cũng tháo nút tai xuống, bỏ vào túi, cô ho nhẹ một tiếng. Âm thanh Microphone nhanh chóng vang lên, những người kia ngẩn người chốc lát, rất nhanh đều dừng lại động tác trong tay, dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

` Bọn họ rối rít nghiêng đầu qua.

Bỗng chốc bị nhiều chính phủ đại viện nhìn như vậy, Lưu Diệp khá căng thẳng, thế nhưng việc này không thể trì hoãn nữa.

Cô cẩn thận hỏi: "Xin hỏi Bộ trưởng mậu dịch có ở đây không?"

Người bị điểm tên không hiểu gì đưa tay lên.

Lưu Diệp cố gắng để giọng mình không căng thẳng, cô trang trọng nói: "À, chào ngài. . . . . . Lần này trong trang tài liệu thứ ba, có một vấn đề về thuyền hàng hải bị cầm giữ ở Lưu Ly, tôi vừa xem, có vẻ vấn đề này rất gấp, ngài nên mau sớm giải quyết ."

Kết quả nhân viên bộ phận mậu dịch kia nhanh chóng cung kính trả lời: "Điện hạ, tôi đã giải quyết, nhưng Bộ nông nghiệp không phối hợp, trước đây biển Lưu Ly bị thiệt hại, có hàng hóa bị phóng xạ. . . . . . Dựa theo điều 136 mậu dịch Liên bang, tất cả hàng hóa đều cần kiểm trắc (*),nhưng bây giờ Bộ nông nghiệp không đệ trình kết quả kiểm trắc một cách hữu hiệu, tôi thật sự không còn cách nào. . . . . ."

(*) Kiểm tra đo lường.

Lưu Diệp ngây ngẩn cả người, cô vội vàng tìm Bộ nông nghiệp hỏi. Kết quả Bộ nông nghiệp cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhanh chóng đổ chuyện này cho Cục an toàn thực phẩm.

Cục an toàn thực phẩm nói đây là vấn đề về kiểm trắc, cách kiểm trắc của địa phương hoàn toàn không hiệu quả, vì vậy đại biểu chính phủ địa phương mếu máo, giống như uất ức lắm, kể khổ với Lưu Diệp: "Đất này là khu xây dựng công cộng, chúng tôi đã có đệ trình xin ý kiến, nhưng bên trên vẫn chưa phê duyệt, dẫn đến hiện tại thiết bị kiểm trắc không thể đáp ứng được yêu cầu. . . . . ."

Lần này liên quan đến cả Bộ xây dựng công cộng, nên cũng khóc than, nói không được phê duyệt, Bộ tài chính không bỏ tiền ra, không bột đố gột nên hồ. . .

Vì vậy vòng vòng một hồi, hầu như bộ phận nào cũng bị tổn hại, từng người đều khổ não, sống không dễ dàng gì, đã tận tâm tận lực rồi, lại bị các tác động bên ngoài ngăn cản, quả thật như châu chấu đá xe, còn đang đau khổ chống đỡ. . . . . . Có thể làm được đến bây giờ, thật sự đã dốc hết tâm huyết moi gan moi phổi ra rồi. Đối mặt với đám người trông như bọn họ đã cúc cung tận tụy hiến thân cho sự nghiệp lắm rồi, Lưu Diệp sững sờ. Cô không ngừng hít thở sâu, nghĩ đến những gì cần nói, nhưng cho dù nghĩ thế nào, Lưu Diệp cũng không nói được một câu, những người này cẩn thận đến giọt nước không lọt, đá qua đá lại quá tốt, thật sự là một vòng lẩn quẩn mà.

Cô cúi đầu nhìn những quan viên lao tâm lao phổi kia, Lưu Diệp chợt hiểu, cho dù trông bọn họ có vẻ kính trọng cô, nhưng thật ra bọn họ gừng càng già càng cay, trong mắt bọn họ cô chỉ để trang trí thôi.

Cuối cùng Lưu Diệp đành thở dài: "À, tôi biết rồi. . . . . ."

Thật ra với chức trách của cô chỉ có thể nói câu tôi biết rồi thì phải?

Sau khi họp xong, Lưu Diệp bị cảm giác vô lực đó đè lên vai, cô chưa từng muốn làm điều gì long trời lở đất, chỉ vì cô đau lòng những thực phẩm kia sẽ bị dập nát uổng phí ở cảng. Trái lại Mậu Ngạn Ba vẫn trầm mặc đứng nhìn Lưu Diệp, thái độ trở nên tế nhị, anh ta luôn không quan tâm đến việc không liên quan đến mình, chỉ vắt chân ngồi xem, lúc này thấy Lưu Diệp luôn luôn sáng sủa cũng có ngày chán chường như vậy, anh ta hiếm khi mở lời khuyên cô: "Người tội gì phải vậy chứ."

Phụ nữ nên được người ta cung kính quý trọng, tội gì cô phải làm chuyện này?

Huống chi vị trí của cô có danh không có thật, làm dáng một chút thì được, ngay cả anh ta cũng đeo nút tai, cô còn trở nên chuyên nghiệp ư, thật buồn cười. . .

Lưu Diệp dừng bước, cô không nhìn nét mặt Mậu Ngạn Ba, thật ra nhìn hay không cũng không cần thiết nữa, nghĩ đến gã kia chỉ biết cười cô, nhưng vẫn muốn giải thích vài câu, cô lẩm bẩm: "Tôi chỉ cảm thấy lãng phí rất đáng xấu hổ, mắt thấy nhiều đồ như vậy dập nát, nên rất đau lòng. . . . . ."

Mậu Ngạn Ba không ngờ cô nói thế, không vì dân vì nước, cũng không nói đạo lý lớn lao gì, lời nói rất chân thật. Anh ta là người thành thạo trong quan trường, trái lại sau khi nghe những lời đó, bỗng nhiên trong lòng chợt động. Nhưng chưa hiểu rõ cảm giác đó là gì, Lưu Diệp đã nhanh chóng lấy nút tai trong túi ra, dường như đã hạ quyết tâm, cô không thèm nhìn lập tức nhét nút tai vào tay Mậu Ngạn Ba.

Cô tiếp tục nói: "Về sau tôi không cần thứ này nữa, tôi muốn biết đến cùng bọn họ đang cãi nhau về chuyện gì… Tôi biết tôi ngốc, nhưng tôi sẽ cố gắng..."

Cô cũng không hiểu mình bị làm sao, cô chỉ muốn cố gắng một chút, nếu đã đứng ở vị trí này rồi, cũng cần phải nắm rõ tình hình một chút.

Ngược lại Mậu Ngạn Ba ngẩn người, trong nháy mắt cô kín đáo đưa nút tai cho anh, anh nhìn thấy hình dáng ngón tay Lưu Diệp, trước kia đã từng thấy qua, theo thị giác biết đó là một đôi tay nhỏ hơn so với đàn ông. Trong nháy mắt tay cô chạm vào lòng bàn tay anh, khoảnh khắc đó, anh nhìn thấy những ngón tay kia còn mảnh khảnh hơn trong suy nghĩ của anh, ấm áp, móng tay cũng nhỏ hơn chút, sờ vào có cảm giác mềm mại. Anh ta cảm thấy thật huyền diệu. Đến khi ngẩng đầu lên nhìn Lưu Diệp một lần nữa, Lưu Diệp đã sớm ngồi vào xe, đi đến địa bàn Khương Gia Quân, bên trong xe, vẻ mặt Lưu Diệp bình tĩnh trầm ổn.

Dáng vẻ đó hoàn toàn khác xa so với lúc anh ta nhìn thấy cô lần đầu tiên, khi đó Lưu Diệp khiến cho người ta có cảm giác cô rất nhút nhát, lúc nào cũng đều vâng vâng dạ dạ, ngay cả một câu cũng nói không xong, càng không nói về việc có tư duy rõ ràng hay không, thật sự như một tên ngốc bị mình dắt mũi đi. Nhưng bây giờ Mậu Ngạn Ba có thể cảm thấy, Lưu Diệp có suy nghĩ của mình, sau lần diễn đạt bản thảo hôm đó, anh ta vẫn có cảm giác này, trong khi bọn họ không phát hiện ra, cô gái này đã không ngừng học hỏi thích ứng với quy tắc của thế giới này, anh không biết đến cuối cùng cô gái này sẽ trở thành người như thế nào. Mậu Ngạn Ba đưa mắt nhìn theo bóng xe rời đi, nhìn mãi không dứt, cho đến khi xe chở cô gái kia dần dần biến mất trong tầm mắt anh. . . . . .

Thật ra Lưu Diệp đâu tài giỏi như vậy, trong lòng cô sớm đã tự đánh nhau đến chết rồi, gì mà bình tĩnh thong dong, chẳng qua cô đang tức giận bản thân mình thôi. Cô luôn biết cô ngốc, nên sẽ không nói cũng không làm, đã cố gắng chuẩn bị như vậy, kết quả chuyện ập lên đầu, ngược lại tự loạn trận cước, cô thật sự ghê tởm sự ngu xuẩn của bản thân, cô chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng đến khi cần dùng, thì sao đầu lại hoàn toàn trống rỗng vậy? Không lẽ trước đó chưa làm đủ bài tập sao?! Nghĩ vậy, chờ sau khi trở về, Lưu Diệp càng nỗ lực học tập.

Cô không ngừng làm quen với thế giới này. Khương Nhiên thấy Lưu Diệp liều mạng như vậy thì không nhịn được nhíu mày. Anh nghe Quan Chỉ nói thì biết Lưu Diệp muốn đuổi kịp người ta.

Lưu Diệp này, thỉnh thoảng khiến Khương Nhiên phải thay đổi cách nhìn, tuy nói cô ngốc bẩm sinh, nhưng tính tình cô ấy rất kiên nhẫn, mặc kệ ngã đau đến bao nhiêu, cũng không tức giận.

Khương Nhiên không nói gì, ban đêm khi đi ngủ, Khương Nhiên chợt nâng đầu cô, nghiêm túc dạy Lưu Diệp cách biểu hiện qua nét mặt.

"Em nhìn người quá dịu dàng, ánh mắt không đúng. . . . . ."

Khương Nhiên nhanh chóng làm mẫu cho cô.

Lưu Diệp đang rầu rỉ, thấy Khương Nhiên lấy thân phận boss lớn siêu cấp dạy mình, cô rất vui vẻ, vội nghiêm túc học, học theo các loại vẻ mặt và động tác của Khương Nhiên.

"Tập trung lực chú ý, đừng nghe bọn họ nói nhảm, mặc kệ anh ta ném vấn đề đó cho ai, em chỉ cần nhìn chăm chú vào anh ta, em thử nhìn cái ghế xem. . . ."

Lưu Diệp trừng mắt nhìn cái ghế, sau khi Khương Nhiên nhìn thấy lập tức bị chọc cười, vì dáng vẻ Lưu Diệp hoàn toàn không có lực uy hiếp, ngược lại giống như làm nũng. Ánh mắt chớp chớp, quả thật rất giống một con thỏ nhỏ vô tội. Khương Nhiên lập tức ôm Lưu Diệp vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô.

Lưu Diệp thất bại ngã vào lòng anh, thầm nói: "Tức chết em, em không làm được, em không có khí thế của anh, giả bộ cũng giả không giống nữa. . . . . ."

Khương Nhiên không biết cách an ủi người khác, anh suy nghĩ một chút, hỏi Lưu Diệp: "Vậy em có muốn dùng cách của anh để giải quyết vấn đề không?"

Cách của Khương Nhiên sao?

Trong nháy mắt Lưu Diệp lập tức nhớ lại những hỏa đạn và đám người chạy trốn kia, mặc dù không biết anh nói cách giải quyết của anh là gì, nhưng xét thấy người này làm việc không hề nương tay, Lưu Diệp rất sợ anh sẽ làm ra chuyện hủy thiên diệt địa gì đó, cô vội vã đáp: "Ai da, không sao đâu, em nghĩ em nên tự mình giải quyết thôi."

Khương Nhiên không nói gì, tựa như đang ôm châu báu lớn, nâng đầu cô lên, tuy không phải cảnh cáo, nhưng vô cùng nghiêm túc nói với cô: "Nếu vậy, bỏ qua chuyện này đi, hiện tại chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Lưu Diệp ồ lên một tiếng, gần đây hình như cô hơi lạnh nhạt với Khương Nhiên thì phải, chỉ toàn hỏi anh cụ thể về từng ngành và phạm vi quản lí. Lưu Diệp thật sự cảm thấy Khương Nhiên chưa một cước đạp cô xuống giường xem như rất có phong độ rồi. Cô đỏ mặt để Khương Nhiên cởi quần áo, sau đó làm cái chuyện rất quan trọng kia. . . . . .

Lưu Diệp vẫn bận rộn học tập chỉnh sửa tài liệu, nhưng cô thuộc dạng càng đánh càng bại, mặc kệ cố gắng nhiều thế nào, luôn bị đám lão luyện kia tìm ra sơ hở. Cuối cùng Lưu Diệp quả thật như gỗ mục, không biết làm như thế nào để công phá da mặt như tường đồng vách sắt của đám lão luyện đó.

Nhưng ngay khi cô toàn tâm toàn ý chuẩn bị làm ra chút thay đổi, Lưu Diệp không biết rằng, bụng cô mới là thứ cần phải chú ý nhất. Lưu Diệp không hề cảm thấy mang thai sẽ nhanh như vậy, dù sao cũng phải có quá trình chứ. Nhưng đến khi cô có kinh nguyệt, đầu tiên là đoàn người y bác sĩ của Khương Gia Quân đều trở nên cổ quái. Quả thật hi vọng của mọi người đều sụp đổ, có nhân viên không chịu nổi suýt nữa khóc nấc lên.

Sau đó chuyên gia tổ y học ngày đêm không ngừng nghiên cứu ra các phương pháp khác nhau. Hơn nữa vừa lúc đó, Mậu Ngạn Ba cũng cử chuyên gia đến đây. Lí do là muốn chăm sóc nữ vương điện hạ và con nối dòng của người, kết quả đám người kia đen mặt, vô cùng bất mãn. Lưu Diệp thầm cảm giác có điểm không tốt, nhưng Lưu Diệp có phần ngoài ý muốn, bởi trong đám người chính phủ cử đến lần này có Mậu Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.